Thứ Bảy, 17 tháng 11, 2007

Những ngày lang thang - That Phanom, Nakhon Phanom

Như đã đề cập, dừng chân ở That Phanom là 1 điều đặc biệt, nhờ vào LP, nếu không sẽ bị lướt qua vì đây chỉ là 1 thị trấn (hay thành phố) nhỏ của tỉnh Nakhon Phanom, chưa hề thấy nhắc đến trong các tour du lịch cũng như các travel blog trong ngoài nước. Nhưng đây là 1 điểm dừng thú vị. Không nói đến sự lộng lẫy của Chedi trong ngôi chùa nổi tiếng Pra That Phanom, thành phố nhỏ bên bờ sông này còn rất nhiều điều thú vị khác, một mô hình thu nhỏ của Khải Hoàn Môn (Paris) / Patuxai (Vientiane), dòng sông Mekong ôm ấp với chợ phiên Lào Thái (thứ Hai, thứ Năm hàng tuần) bên sông với nhiều tàu thuyền ngược xuôi chở khách về buôn bán... và đặc biệt là nơi đây mình đã gặp nhóm đồng hương Việt kiều (sinh ra và lớn lên bên Thái chứ không phải mới sang gần đây). Ngoại ô thủ phủ của tỉnh, thành phố Nakhon Phanom có làng Na Chooc, là nơi Nguyễn Ái Quốc đã sống và hoạt động những năm 1928-1929 và đến giờ nơi đó là di tích (nhưng chưa viếng được vì mình đã lướt qua Nakhon Phanom, chỉ dừng lại vài tiếng).

Đêm hôm trước, sau khi chiêm ngưỡng và sửng sốt vì vẻ hoành tráng của chùa Pra That Phanom, lại lên đường đi lòng vòng, khi chùa bắt đầu khép cửa chính. Bắt đầu đi tìm nơi ăn chơi (chưa kịp ăn uống gì đã xông thẳng vào chùa vì sợ đóng cửa), theo LP, định tìm đến Go All Night nhưng lạng quạng thế nào (vừa đi vừa "8" trả lời tin nhắn...) lại đi lạc vào nhà hàng khác. Thấy cũng được và ngồi xuống. Ngồi một tý thì có 1 anh bàn kế bên cầm ly sang hỏi "where r u from?", vô cùng ngạc nhiên khi thấy mình trả lời, anh hỏi lại: Really? Thì ra anh ta là người gốc Việt (sinh ra bên Thái) và quán này là của 1 người cháu, bố Việt mẹ Thái. Cũng dịp này, có 1 chú lớn lớn tuổi người Đà Nẵng (chú của các anh này) sang thăm, càng vui hơn nữa vì gặp đồng hương "thiệt". Thế là 8 và uống gần nguyên đêm. Thú thật là từ hôm rời khỏi HCM đến giờ đến nay mình mới uống nhiệt tình và nhiều như thế. Vì vui và an tâm vì gặp được "đồng hương" nơi đất khách quê người. ĐT liên lạc của các anh bạn này mình vẫn còn giữ, bạn nào dự định sang That Phanom nhớ liên lạc mình nhé. Cứ thế đêm trôi, và do vậy dậy sáng hôm sau dậy muộn, gần 8am!

Quán, có tên được dịch ra tiếng Anh là "Wooden House of Friends", nơi gặp đồng hương, hình chụp vào buổi tối và sáng hôm sau. Các đồng hương người Việt và gốc Việt.

Những hình ảnh này để bạn so sánh vẻ lộng lẫy trong đêm và sáng hôm sau. Thành thật mà nói, sáng hôm sau, đã ngồi hơn 1h ở dưới bóng tháp Chedi này, vì có nhiều việc để suy nghĩ và mong rằng sự trong lành, tinh khiết và linh thiêng nơi cửa thiền này sẽ giúp "tẩy não" sạch hơn. Mà thật vậy.

Sáng hôm sau, đi lơn tơn khắp nơi kiếm chỗ ăn sáng vì dậy hơi muộn. Vào 1 quán, thấy thực đơn có Noodle soup with ..., kêu đại, thấy nhà bếp lúi húi 1 lúc lâu rồi bưng ra 1 tô canh bự tổ chảng. Thì ra đây là canh (miến) để ăn cơm chứ chẳng phải bún phở ăn sáng!!! Kệ, chơi luôn, may cũng nhờ "hấp thu" hết tô bự này với lượng nước đáng kể, bù nước sau đêm "hoành tráng" tối qua nên cũng nhanh tỉnh táo lại.

Đây, tô "canh" bự thay vì tô "Noodle soup" điểm tâm. Bạn cứ nhìn vào tỷ lệ giữa "tô" và "chén" sẽ thấy nó "bự" cỡ nào.

Nhà "cổ" ở That Phanom. Nhìn chung, That Phanom cũng gần giống 1 thị trấn nhỏ ở VN

"Khải Hoàn Môn" nhỏ ở That Phanom.

Chợ phiên Lào-Thái, cũng ở rất gần 1 ngôi chùa (!).

Ai nói rằng chỉ có ở Bắc Việt mới có cốm xanh. Hàng cốm ở chợ phiên Lào Thái rất nhiều cô hàng cốm và đều rất dễ thương khi khách lạ chụp hình.

Lang thang That Phanom, chùa, chợ phiên, công viên, phố xá... đến trưa, lên xe minibus (giống xe lam) đi Nakhon Phanom, thủ phủ của tỉnh. Xe chạy gần 1.30h thì đến. Nakhon Phanom là nơi có chung biên giới đường sông với tỉnh Thakhet, Lào. Dự định ban đầu của mình là đến Nakhon Phanom mình sẽ đi ghe/thuyền sang Thakhet chơi chút rồi vòng ngược lại Nakhon Phanom để đi lên tiếp Đông Bắc Thái, nhưng đến nơi, thấy như vậy có vẻ "cỡi ngựa xem hoa" quá mà chạy qua chạy về các biên giới như vậy dễ bị nghi ngờ đi buôn "hàng trắng" nữa (khu vực này vẫn còn là điểm nóng). Do vậy quyết định là sẽ đến N. Phanom và đi tiếp lên Bắc Thái. Đến nơi, thấy Nakhon Phanom không có gì hấp dẫn, trong LP cũng chẳng có gợi ý gì (cả mấy điểm ăn uống LP giới thiệu đều đóng cửa ngừng kinh doanh làm mình cũng thất vọng quá), thế là quyết định chỉ đi lòng vòng chơi, chờ đến chuyến xe bus cuối cùng đi Sakon Nakhon. Và sau này mới biết quyết định của mình là rất sáng suốt. Thật sự mà nói là ở ngoại ô Nakhon Phanom có làng Nachooc, di tích lịch sử Nguyễn Ái Quốc sống năm 1928-1929, nhưng vì cảm thấy đi lại khó khăn (bất đồng giao tiếp), vác balo nặng trịch theo (vì không dự định ở lại)... và thật sự mình cũng không interesting với các nhóm di tích này, do vậy chỉ đi lòng vòng Nakhon Phanom, dọc bờ sông chơi vài tiếng rồi đi.

Nakhon Phanom theo tiếng Thái là Vùng đất của những ngọn núi, nhưng trớ trêu là ở NP không có ngọn núi nào cả. Chỉ có những dãy núi dày đặc của tỉnh Thakhet, Lào bên kia sông mà thôi. Và những núi đồi trùng điệp bên kia sông đó còn được người Thái gọi là Kotao (tên 1 bãi biển nổi tiếng ở Nam Thái), N.P.

Thakhet với núi đồi trùng điệp bên kia sông. Và khu vực ngoại ô Nakhon Phanom yên bình với dãy núi bên Thakhet, Lào được xem như Kotao của Nam Thái, nhất là khi mùa nước cạn, ở bến sông này có những bãi cát vàng mịn màng, như cát biển.

Bến phà biên giới.

Ngôi chùa cũng rất hoành tráng ở Nakhon Phanom.

Bến sông với chòi rạp đang được dỡ xuống, mình đi sang Lào Thái trễ vài hôm so với lễ đua thuyền vào đầu tháng 11, tiếc ơi là tiếc.

Ở gần bến sông cũng có 1 tháp đồng hồ do Hội Đồng hương Việt nam tặng, nhân dịp hồi hương về nước (năm gì quên mất vì ghi Phật lịch hơi khó nhớ). Lúc đầu tính chụp hình nhưng lo đi tìm kiếm các điểm khác dự định lúc quay lại sẽ chụp nhưng cuối cùng lại không được.

Và như thế, chia tay Nakhon Phanom, thẳng tiến Sakon Nakhon. Hẹn gặp ở Sakon Nakhon nhé!

Thứ Tư, 14 tháng 11, 2007

Những ngày lang thang - Mukdahan, That Phanom

Tình hình đang rất là tình hình vì Memory Stick của máy chụp hình bị "tạm" hư, không đọc được. Vì chuyến đi Đông Dương lần trước đã gặp sự cố này (và đã bị hư luôn, không phục hồi được cái thẻ Sony đó, mất tiêu toàn bộ hình ảnh của chuyến đi gần cả tháng) nên lòng rất lo lắng. Không biết việc gì sẽ xảy ra lần này.

Cửa khẩu Mukdahan và Savanakhet. Khi sang bên đất Thái, sự khác biệt giữa 2 bên bờ sông Mekong lại càng rất dễ nhận thấy.

Bên ni, bên nớ rất khác. Ngay ở bến sông Mukdahan là chuyến du thuyền lộng lẫy. Đêm hôm trước, ngồi bên nớ Savanakhet nhìn sang bên ni Mukdahan đã thấy "hào quang sáng chói", nay đã được "mục sở thị".

Ở ngay bên bờ sông (ngay bến phà biên giới, vẫn còn hoạt động song song với chiếc cầu Hữu Nghị) là ngôi chùa thật lớn và nhiều ngôi chùa đang xây. Hình ảnh vị sư đang suy tư bên bờ Mekong thật lạ, và sẽ rất lạ hơn khi sau đó bạn sẽ thấy hình ảnh các vị sư sãi đi chợ Đông Dương, vui như hội. (Note: Chợ phiên ở Mukdahan có tên là Indochine Market, mở vào ngày Chủ Nhật hàng tuần. Rất nhiều cư dân Lào (và bây giờ là cả Việt) qua sông tấp nập đi chợ phiên. Mục đích của nhà chức trách Thái Lan là muốn xây dựng 1 khu vực trung tâm thương mại tại đây, sau khi cầu Hữu Nghị 2 được khánh thành).

Bạn xem nhanh hình ảnh các ngôi chùa ở Mukdahan nhé, rất lộng lẫy, hoành tráng...

Phật dạy "Cứu 1 người hơn xây 9 chùa", nhưng xây chùa thế này thì nguy hiểm quá.

Trước cổng chùa là chợ thật nhộn nhịp, là các băng rôn, áp phích về Đức Vua, các chiến dịch tranh cử cạnh tranh nhau của các Đảng đối lập,... Những điều này có làm chú tiểu suy tư trong gian hàng của chùa?

Mukdahan không chỉ có chùa, mà còn có nhà hàng với những món ăn đặc sắc. Đặc sắc đến nổi ăn xong mới nhớ chụp hình (!) vì quá đói!!! Đố ai biết đó là món gì, biết được là có thưởng liền.

Những cô gái Thái bán hàng cười tươi như hoa. Ở Thái, hình như món gì cũng nướng? Bạn có biết? Món nướng ở đây đa dạng hơn ở Sapa và Tây bắc Việt Nam nhiều.

Không thể lẫn vào đâu được là hình ảnh những chiếc áo vàng trong phiên chợ. Các chú tiểu, các thầy nhiệt tình tham gia chợ phiên nhưng hình như các thầy còn có nhiệm vụ khác hơn là chỉ đi chợ mua hàng? Các thầy đang chọn mua các thảo dược, chắc để làm thuốc cứu người.

Chợ phiên Đông Dương còn có nhiều thứ mà chỉ một chiều lướt nhanh qua không thể biết gì nhiều. Hình ảnh chợ nhộn nhịp, dù trên đường phố, dưới tầng hầm hay trước cổng chùa... những chú voi con lang thang trên phố đông, những đoàn người hối hả mua sắm... nhưng cách đó chỉ 1 đoạn đường ngắn là chiếc cầu cũ vắng vẻ, có những chú bé cần mẫn câu cá dưới chân cầu thay vì rong chơi trong phiên chợ.

Thế là cũng "sống" với Mukdahan được 1 buổi chiều, từ lúc lang thang đi bộ trong nắng gắt từ bến xe đến Tesco để đổi tiền, từ lúc rong chơi trong chợ, từ lúc rời bỏ phố thị đi lòng vòng các khu ngoại ô, phố cũ... Không hiểu gì nhiều nhưng cũng cảm nhận được chút ít cuộc sống Mukdahan, nhất làlu1c ngồi uống beer Singha bên quán vắng bờ sông, nhìn những chiếc xuồng mong manh xuôi Thái ngược Lào và dưới chân cầu hình ảnh cậu bé đang lúi húi... Chào Mukdahan nhé, thời gian không cho phép nữa, thắng tiến lên Bắc Thái, để còn kịp đúng hẹn ở Bắc Việt.

Rời Mukdahan, lên đường đi That Phanom. Thành thật mà nói trước giờ chưa bao giờ nghe thấy tên của thành phố này, nhưng thấy nằm trên cung đường đi và được LP giới thiệu, thế là quyết định dừng chân ở đây thay vì đi thẳng lên Thakhong Phanom (thủ phủ của tỉnh có That Phanom này). Ra bến xe, mua vé và thông báo với người phụ nữ bán vé, cũng là phụ xe, đàng hoàng nhưng nữ đồng chí này không nhớ. Đến khi xe qua khỏi That Phanom 8km, mình nhìn thấy bảng chỉ đường đi hướng ngược lại hỏi thì mới ngớ người ra. Thế là xe dừng lại giữa đêm đen (ở ngoại ô), phụ xe xuống ngoắc các xe tuk-tuk lại xin cho mình đi nhờ nhưng không OK vì mọi người đang trên đường về nhà. Cuối cùng, nữ lơ xe phải vào gõ cửa nhà dân và nhờ chở mình ngược lại. Năn nỉ mãi, cuối cùng mới được nhận lời. Vào nhà chơi vài phút, chụp vài tấm hình xong leo lên xe Honda đi trong "đêm đen và gió lạnh" ngược về T.Phn. Thật là 1 kỷ niệm hiếm có (những vẫn hay thường gặp khi đi lang thang mà bị bất đồng ngôn ngữ!).

Gia đình người nông dân tốt bụng, ông chồng của người phụ nữ này đã chở mình ngược về That Phanom. Cậu bé con rất láu lỉnh và dễ thương, rất tốt bụng với khách lạ.

Và thật ngạc nhiên với That Phanom. Thật "đáng đồng tiền bát gạo" khi dừng chân ở đây và được chiêm ngưỡng tòa "Chedi" nổi tiếng, lóng lánh vàng rực sáng trong đêm. Các bạn xem hình ảnh Chedi của ngôi chùa nổi tiếng ở That Phanom nhé (Entry này viết và bị xóa 3 lần khi save, thật là kỳ công!!!)

Nếu chưa đến, bạn không thể tưởng tượng về tòa Chedi với 102kg vàng trang trí bên ngoài này đâu. Thật đấy, lang thang tuy chưa nhiều, nhưng cũng không ít, thế mà mình gần như bị sốc khi chiêm ngưỡng ngôi chùa này. Đêm That Phanom còn nhiều chuyện rất hay. Hẹn gặp các bạn trong entry sau.

(Lúc này phải lo nhắn tin trả lời các bạn ở quê nhà, đang đi ăn đám cưới. Lang thang ở That Phanom, mình đã bỏ lỡ 2 đám cưới của bạn bè, em út ở quê nhà đấy. Chắc có người giận, ít nhiều).

Chủ Nhật, 11 tháng 11, 2007

Những ngày lang thang, rời Savanakhet

Sáng Savanakhet. Dậy thật sớm để đi lòng vòng và chụp hình các vị tăng ni, các chú tiểu đi khất thực, niềm yêu thích mà mình ít khi bỏ lỡ khi thăm thú các vùng miền trên đất Lào, Thái. Trời Savanakhet sáng CN mưa rả rích, nhưng không lạnh. Thành phố này yên bình, nhưng cũng thật lười biếng. Tối hôm qua lúc 7.30pm ngoài phố đã vắng tanh, lúc ngồi ngoài bờ sông (trước khi vô quán bar) chỉ khoảng 8.30 mà mình xem như là những khách cuối (trong khi đó Mukdahan bên kia sông rực sáng, có cả pháo hoa nữa). Sáng nay cũng vậy, đường phố cứ vắng tanh cho đến 9-10am. Chỉ có các đoàn tăng ni trên đường lúc sớm, sau đó một vài chị hàng rong cần mẫn... chứ các cửa hàng, phố xá cứ đóng im ỉm. Người lào yêu ca hát thật (như một entry trước đây có đề cập), đêm qua ca hát chưa đã, sáng sớm đã có mấy chú thanh niên ôm đàn hát trên phố, lúc các tăng ni đi khất thực và hầu hết mọi người còn đang ngủ. Cuộc sống, nhờ vậy, chắc sẽ nhẹ nhàng. Thật sự, Savanakhet rất giống các tỉnh miền Trung nhiều năm trước, nhất là hình ảnh thân quen của những phụ nữ tảo tần gánh những gánh đậu hủ trên phố.

Cả buổi sáng, chỉ đi lòng vòng thăm thú ngó nghiêng. Đến trưa xuống nhà hàng nổi bên sông, chia tay Savanakhet để sang Mukdahand. Tạm biệt đất Lào hiền hòa, hẹn sẽ gặp lại trong vài hôm nữa.

Các vị sư và các chú tiểu đi khất thực trong sáng sớm. Những người dân Lào thành kính chuẩn bị thực phẩm từ sáng sớm và kiên nhẫn chờ trên đường, và thành kính quỳ xuống dâng lễ. Và hình ảnh người Lào yêu âm nhạc bên dưới. Cuộc sống thật yên bình, người Lào thật hiền hòa mến khách, như chúng ta đã từng, rất nhiều nhiều năm về trước.

Những em bé đi đá banh, tập thể dục vào buổi sáng, những em bé theo gia đình đi lễ chùa... tất cả đều rất hồn nhiên, vui vẻ (và rất sáng sủa, xinh xắn nữa).

Các em bé ở Savanakhet thật sự rất dễ thương, có thể nói là nhất trong các vùng miền đã từng ngang qua. Các bé luôn tươi cười chào hỏi khách (khi thấy khách Tây, hoặc "có vẻ" Tây. Nhiếu bé còn chạy đến bắt tay và luôn miệng chào, và hỏi thăm "How are you?" ... Các bé rất vui vẻ chụp hình và sẵn sàng "tạo dáng" cho các nhiếp ảnh gia nghiệp dư "tác nghiệp". Trong khi đó, ở Sapa bây giờ, chụp hình các bé dân tộc là phải cho tiền, nếu không là các bé quay đi hoặc che mặt lại. Mà không chỉ các bé dân tộc không đâu, cả người lớn cũng vậy. AI là người bắt đầu việc này trước, người lớn hay các em bé.

Trò chơi Petanque (bi sắt), rất được yêu thích ở Lào, kể cả người lớn và trẻ em.

Người dân Lào rất thành kính tôn thờ Phật giáo, không chỉ ở dịp lễ Tết mà cả trong đời sống bình thường. Còn người Việt bây giờ, nhất là ở Bắc Việt, bây giờ đi chùa nhiều, chen lấn nhau xì xụp khấn vái, mâm cao, lễ đầy,... nhưng để làm gì?

Tất cả mọi người đều tham gia vào công việc của chùa, một cách rất nhiệt tình, như đám đông đang rước lễ, vui vẻ như ban nhạc đang hăng hái chơi, tận tụy như chị phụ nữ ngồi đánh chiêng, ... những hình ảnh này tình cờ "chộp" được khi đi ngang qua ngôi chùa cổ xưa nhất Savanakhet, thấy ồn ào, và ghé vào.

Những ánh mắt đau đáu của các chú tiểu rất khó tả. Hình ảnh của những đôi mắt này qua song cửa, ở góc sân... luôn gợi cảm giác thật khó diễn tả. Không biết các chú đang nghỉ gì? Và như ở tấm hình trên, chú tiểu này đang nghĩ gì dưới bóng Phật?

Như cũng đã nói, rất hay là ở Savanakhet cũng có nhà thờ bên cạnh thật nhiều chùa chiền. Hình ảnh những chiếc dù xanh đỏ đội mưa đi lễ ngày Chủ Nhật yên bình cũng rất hay, rất lạ... bên cạnh dòng chảy vàng lặng lẽ của những tăng ni khất thực trên đường phố. Trong góc sân của nhà thờ, Đức mẹ hiền từ nhìn xuống đám con chiên, trong những ngôi chùa, Đức Phật từ bi khấn cầu trong nhang khói... cho vơi đi phần nào những sân si, khổ ải của đám người nơi trần thế.

Rời chùa và nhà thờ, thay đổi không khí nhé. Mời các bạn thưởng thức món cá nướng sông Mekong. Cá được lăn lớp muối (có trộn thêm bột gì đó để giảm độ mặn) và nướng, với gia vị được nhét vào trong bụng. Muối sẽ bảo vệ, không làm cá bị cháy và chỉ thấm vừa đủ từ bên ngoài. Gia vị thơm nồng từ bên trong sẽ thấm sâu vào từng thớ thịt cá. Cá thật thơm, nồng nàn (ực, ực...). Bạn nhớ sang Savanakhet để thưởng thức nhé, ăn cá nướng sông Mekong, bên dòng Mekong (và dĩ nhiên đừng quên beer Lào). Bạn không thể quên được cảm giác đâu!

Sau đó, đổi món tráng miệng với đậu hủ nóng, món ăn quen thuộc của Miền Trung yêu thương, với những người phụ nữ vất vả gánh đậu hủ đi bán trong mưa nhé.

Ở Savanakhet, hoa mọc rất nhiều, từ những nhà hàng nổi bên sông đến những đóa xương rồng bát tiên, không chịu ẩn trong nhà mà cố lách qua hàng rào gỗ, để dâng cho đời chút màu hồng nhỏ bé.

Và đố bạn đây là gì nhé? Thùng rác tại Savanakhet đấy. Được làm lại từ lốp xe cũ, lật ngược lại và thêm vài nhát cắt. Rất tiết kiệm, rất art và cũng rất vệ sinh, không như "ở bên mình"!

Còn đây là cây cầu Hữu Nghị 2 mờ mờ trong mưa. Cây cầu nối liền Savanakhet và Mukdahan là mọt bước tiến mới trong quan hệ kinh doanh giữa Thái-Lào, và chắc cũng sẽ làm thay đổi Savanakhet thời gian tới.

Chào Savanakhet, chia tay những ngôi chùa cổ kính và hoành tráng, những đường phố hiền hòa, dòng sông mờ mịt sương mưa, chia tay nhà hàng nổi (một cách thèm thuồng vì đã phát hiện qua muộn - hẹn lần sau, chắc chắn), leo lên chuyến xe bus chật cứng người (Việt) vừa ngồi vừa đứng để sang Mukdahan. Hẹn gặp bạn ở đất Thái, Mukdahan nhé.

Entry này được viết ở Sakong Nakhong, chậm hơn mấy ngày so với thực tế vì việc upload hình lên mạng rất cực. Vì không đem laptop theo nên các hình này được upload lên trực tiếp, không làm nhẹ lại được nên rất lâu. Tối nay đã mất gần 3h để upload hình, mạng lại chậm nữa. Mệt quá, ra quan bar ngồi thôi.