Thứ Ba, 4 tháng 5, 2010

Myanmar - Những ngày hè đỏ lửa

Vậy là tôi lại bắt đầu những ngày lang thang mới.


Hành trình kỳ này cũng lại lang thang một mình, nhiều gian truân trắc trở từ đầu và hơi vội vã... Dự tính chính cho đợt này là hành trình Tibet - Xinjiang. Nhưng vì chúng bạn đã book hành trình vào tháng 6, trong khi cớ sự đẩy đưa cho việc quit job lại rơi vào cuối tháng 4. Như vậy tôi có nguyên tháng 5 để lang thang. Vậy là tôi chọn Myanmar, đất nước đã vài lần đặt chân đến nhưng xem như chưa bao giờ chính thức viếng thăm.


Đến hôm nay thì hành trình Tibet - Xinjiang đó với nhóm đã bị hủy - nhưng không có nghĩa là tôi hủy hành trình đó. Tôi vẫn đang tìm cách khác để thực hiện hành trình Tibet - Xinjiang, có thể chia làm 2 lần... nhưng việc đó lại khó khăn vì tôi sắp đi Myanmar, nơi thông tin liên lạc bị hạn chế rất nhiều. Nhưng dù sao tôi cũng cố gắng hết sức. Và do vậy, hành trình Myanmar lại hơi căng thẳng vì còn vướng một hành trình nối chuyến sau đó - nhưng giờ vẫn chưa hình thành.


Cho đến sáng nay tôi mới lấy được visa Myanmar, dù chiều mai đã bay, dù tôi đã nộp đơn vào 20.04, vừa ngay sau khi kết thúc chuyến đi Songkran-Pimai 2010. Thật sự là cập rập. Tuần cuối bàn giao cũng quá nhiều việc... Những ngày 30.04 đi Nha Trang.... cũng đầy sóng gió.... làm người tôi giờ chùng xuống... Tôi cũng chưa đọc nhiều gì về Myanmar LP... Quá nhiều chuyện dồn dập, giờ người tôi cứ lơ mơ....


Ôi, Myanmar...

Sài Gòn, 18h, 04.05.2010 - Cafe một mình.

Thứ Hai, 6 tháng 7, 2009

Nepal – phố núi nhỏ Dhulikhel, ngày mùa thu vắng tênh - 1

Thung lũng Kathmandu ẩn chứa nhiều điều tuyệt vời ngoài thủ đô ồn ã và bụi bặm của nó. Chỉ đi 4 hướng khác nhau khoảng vài mươi km cho mỗi hướng, bạn sẽ khám phá những ngôi làng cổ, những chùa chiền đền đài từ ngàn xưa, những phố nhỏ, xóm quê mộc mạc, những người dân hiền lành, nhẫn nại sống, chậm rãi như ngàn xưa đến giờ. Ngày hôm nay, bpk sẽ cùng bạn rời Kathmandu náo nhiệt một ngày để đến phố nhỏ cao nguyên hiền lành Dulikhel nhé. Phố chỉ là phố nhỏ, chẳng nằm trong danh sách của Unesco đâu, nhưng rất đáng để bạn đến đấy!


Dhulikhel, cách Kathmandu 35km, khoảng 2h đi xe (vì xe bus địa phương vừa đi vừa đón khách), nằm ở độ cao 1.500m. Do vậy ở đây chỉ mát dịu chứ không lạnh như Nagarkot. Dhulikhel được biết đến như 1 phố đặc trưng của người Newari (còn Bungamati hôm trước bpk ghé là làng Newari), cũng như là 1 điểm ngắm dãy Hymalaya thay vì phải đến tận Nagarkot đường xá xa xôi và dốc đèo khó đi. Dhulikhel cũng là nơi dân trekker tập luyện đôi chân của mình với những cung đường ngắn, trước khi có những chuyến trekking 2-3 tuần đến tận Pokhara hay nhiều nơi khác… Với bpk, đây là nơi “nhảy dù” trong những này rảnh rỗi ở Kathmandu!!!



Đền đài giữa phố nhỏ Dhulikhel, cờ phướn bay rợp dưới trời thu xanh ngắt


Xe thả bpk xuống 1 góc đường chẳng thể xác định mình đang ở đâu như trong bản đồ. Thế là cứ lần mò vào phố. Thị trấn rất nhỏ và khu phố cổ hầu như giữ nguyên được nếp xưa. Người dân ở đây rất thân thiện và cũng rất ít khách du lịch tới đây. Ít ra là trong sáng nay mình chỉ thấy 2-3 tên "tóc vàng hoe". Những ngôi đền rất cũ, những ngôi nhà mang kiến trúc của người Newari, những con đường lát gạch đỏ, những người dân tắm nắng đọc báo, đan len, tán gẫu, những em bé tí ta tí tởn vui đùa đuổi chạy tóe khói những cô chó chú mèo cô gà chú dê... thật là vui.



Em bé Dhulikhel



Sưởi ấm trong nắng sớm

Vui chuyện ngày mùa


Đường phố cũng vàng ươm lúa

(tbc.)



Thứ Hai, 1 tháng 6, 2009

Tây Tạng - Đến Shrangrila, nơi trời đất giao hòa...

Shangrila 20.00 - 03.10.2008


Không biết tại sao khi chuyển từ Yahoo! qua, entry này lại nhảy lạc loài lên đây, không biết cách đưa xuống nên đành giữ ở đây.


Shangrila còn được biết đến với cái tên Thiên đường hạ giới. Entry trên được "cọp" từ tiểu thuyết nổi tiếng viết về Shangrila, "The lost horizon" của nhà văn Anh, James Hilton. Và cũng nhờ cuốn tiểu thuyết này, Shangrila được biết đến nhiều hơn.

Shangrila là huyện cực Bắc của Junnan, giáp với Tibet, Sichuan (Tứ Xuyên). Cao
độ của Shangrila là 3.300m trong khi đó, Lasha là 3.700m.

Sáng hôm nay, rời Lijiang trong 1 cảm giác thật tiếc nuối.
Đêm qua, khi rời net đã hơn 10pm, trời mưa bay lất phất. Lang thang trong dòng người đông vui lặng về 1 góc nhỏ, vắng bên bờ sông, nơi quán xá hơi vắng vẻ. Ngồi chơi bê dòg suối, bên cây cầu có những chiếc lồg đèn đỏ treo cao cao thỉnh thoảng bị đám liễu đong đưa che khuất, với một tý mưa, nhiều tý gió... đến gần 1am mới về. Con đường về nhà trọ thật vắng, có lẽ hôm nay mưa khuya.





Chia tay Lijiang trong
đêm bên bờ sông nhiều gió! Món thạch đặc sản của Lijiang hình như cũng buồn.

Dự
định là sẽ ở Lijiang thêm vài ngày, đi hồ Lugu nhưng cô bé TQ vừa quen khuyên không nên đi vì chẳng có gì đặc biệt. Cũng thấy là nếu la cà ở Yunnan quá lâu, sẽ không có thời gian cho Sichuan... các điểm khác và cả Tibet nên dự định là sẽ rời sớm vào sáng hôm sau. Và để trọn vẹn chuyến ghé thăm Lijiang, nhất định sáng sẽ dậy sớm đđi thăm phố vắng buổi sáng và ngắm bình minh nếu may mắn.

Sáng hôm sau, trời lại nắng sau 2 ngày âm u và một tối mưa. Nắng sớm trong thành cổ thật dễ chịu. Lang thang trong thành từ 7am, rất sớm. Sau
đó leo lên chùa trên núi, cao nhất trong thành cổ ngắm bình minh, trong vội vã vì phải trở về đđón chuyến xe đi Shangrila. Chùa trên núi thật đẹp. Đây là nơi cao nhất trong thành cổ, có thể nhìn được Ngọc Long Tuyết Sơn... và toàn bộ thành cổ và phố mới bên dưới. Xung quanh chùa là 1 rừng tùng xanh biếc, mình còn kịp thấy mấy chú sóc đùa giỡn trên cao. Cũng ở chùa, có 1 tấm bia và 1 chuông cổ, chuông "cầu được ước thấy" khi thành tâm cầu nguyện bằng chính trái tim mình. Kế đó, chạy dài những hàng dây buộc chằng chịt những chiếc chuông nhỏ cùng những lời khấn nguyện của những đôi uyên ương, mong ước cho một hạnh phúc lâu bền.





Bình minh nắng sớm ở Lijiang.



Bức tường với những chữ tượng hình của người Naxi hiếm hoi
được chụp nguyên vẹn.



Lijiang nhìn từ trên cao, nhiều góc, trong sương







... và trong nắng.







Đường lên chùa và bạn có thấy người ta quý cây như thế nào!




Tấm bia
đá và chuông đồng nguyện cầu - cần tim trong, trí thanh khi cầu nguyện.



Chuông
đồng của đôi lứa.





Chùa trong nắng











Lijiang nhìn từ trên chùa cao

Rất tiếc là thời gian quá eo hẹp, không có nhiều thời gian
để ngồi trong nắng sớm nghe tiếng chuông chùa. Mà hình như lúc nào cũng cảm thấy thiếu thiếu. Vội vã chạy về nhà trọ, chuẩn bị hành lý và lên đường. Chia tay Lijiang trong một buổi sáng thật rực rỡ, chẳng biết có ngày nào được quay lại?!

Chuyến xe
đi Shangrila chạy lúc 10am. Đường đi thât hiểm trở mà đường lại còn nhỏ, người dân TQ chạy xe rất ẩu và luôn giành đường nên xe đi thật lâu. Chỉ 198km mà chạy mãi đến 2pm mới tới. Quang cảnh 2 bên đường thật đẹp. Chỉ tiếc là mình phải ngồi phía trong nên không chụp được tấm hình nào. Mà cái máy chụp hình của mình chụp khi xe đang chạy cũng khó lắm.

Shangrila cũng là 1 trong những mục
đích mình đặt ra từ đầu. Thay vì sẽ quay lại Kunming để từ đó đi tàu sang Chengdu (Thành Đô) của Tỉnh Tứ Xuyên, mình sẽ đi từ Shangrila đi dọc biên giới tỉnh Tibet để dừng lại ở ngã 3 con đường nhựa từ Thành Đô lên Lasha mà bây giờ không cho người nước ngoài tự đi, phải thuê 1 chiếc Lancruise, 1 tài xế và 1 tour guide! Hic, mình đâu có quân Nguyên nhiều như vậy. Thế là từ ngã 3 Kangding đó, mình sẽ về đổ về Chengdu để tính tiếp thay vì đi lên thẳng Lasha. Con đường này rất hiểm trở và không đi được từ tháng 11 đến tháng 3 vì đóng băng. Trên cung đường này, có 1 điểm dừng ở Litang, có cao độ hơn 4.000m, còn cao hơn cả Lasha. Nghe có vẻ hấp dẫn nhưng chắc cũng trắc trở và kéo dài vài ngày đến cả tuần. Hic, có ai sang đi với mình không?!



Lijiang vừa
đến. Quảng trường trong chiều xám.






Quảng trường
đa dạng với các quầy "món gì cũng nướng" và các cửa hàng "văn hóa phẩm"



Cô hàng nướng e thẹn này là "bạn" của mình nhiều ngày sau.






Những con
đường phố nhỏ.







... nhưng nhiều hoa








Những con
đường quê cũng nhỏ





Nhà que có mái "ngói" rất hay.





Chùa trên núi.





Chùa nhìn gần hơn.


Bên trong 1 chùa nhỏ ở dưới.



Bóng áo tu hành màu
đỏ bên lò hương trắng, thật khác.



Trụ
đồng cầu phúc, rất nặng. Lúc đầu mình tưởng trụ đứng yên, té ra nó quay được và chỉ do sức và do tâm.




Mình cũng tham gia quay như các bạn này



Như có
đề cập ở trên Shangrila là nơi dược nhiều người biết đến như 1 tỉnh của Tây Tạng ngoài Tây Tạng. Shangrila có tên TQ khác là Zhongdia và có tên Tây Tạng là Gyeltang (hay Gyalthang). LP có nói, nếu bạn đến Tây Tạng không được, bạn có thể cảm nhận cảm giác đó ở Shangrila. Và mình đã có!





Hoa cánh bướm mỏng manh trên
đá và ngả nghiêngtrong gió cùng cùng phướn đang tung bay.

Vấn
đđầu tiên đặt ra cho khách du lịch đến Shangrila là Hội chứng Sốc độ cao. Mình cũng không ngờ là Shangrila cao như vậy nên hơi lo lo. Nhất là mấy hôm rồi lang bạt, bia bọt cũng nhiều nữa. Nhưng cứ đi, rồi tính tiếp.




Nhìn từ trên chùa.

Gần
đến Shangrila, có rất nhiều những chú bò Yak to lớn lang thang trên đường nhựa và đây đó những chiếc stupa trắng với nhiều dây cờ phướn bay phất phới trong gió là mình có 1 cảm giác rất "Tây Tạng". Chiếc xe đổ khách xuống 1 bến xe làm mình ngỡ ngàng. Nó đây ư, chắc không phải rồi vì cũng giống như bến xe ở 1 tỉnh nào đó và bao quanh rất nhiều tòa nhà cao tầng. Nhưng khi chiếc xe taxi đưa mình đến khu nhà trọ, cảm giác đã khác hẳn. Mình đã cảm nhận một Shangrila rất gần. Và đây, lên đường.




Ở một chùa khác gần bên


Ngày trước là
đài tưởng niệm Vệ binh.

Điều tất cả các guide-book đều khuyên khi đến vùng có độ cao là nên nghĩ dưỡng để làm quen. Mình cũng đâu dám liều mạng. Thế là cứ đi bộ từ từ trong cái giá lạnh và cái phiêu linh về một vùg đất đặc biệt mà chưa được đến.

Dù sao, trong phố nên phố cổ Shangrila vẫn mang nét
đô thị chứ không phải là thôn quê. Tuy nhiên, nét đô thị rất ít và nét riêng của Shangrila vẫn rất riêng. Những căn nhà đất hoặc đá với mái bằng gỗ, những cổng vào với mái bằng gỗ và bằng đất cỏ mọc um tùm, những chiếc stupa trắng với cờ phướn... và đặc biệt cái lạnh và cái cảm giác hơi lâng lâng... là rất riêng. Nhữg con đường đá nhỏ chạy khúc khuỷu xen với những bờ tường lúc vàng lúc nâu, những mái gỗ thời gian đã hằn in nhiều dấu vết, phải được dằn bằng đá lên trên để chống chọi thêm với thời gian. Những người phụ nữ các dân tộc, kể cả Tibetan trên đường phố, trong khu quảng trường, những em bé với đôi má rám hồng mắt cười tít đùa giỡn trên hè phố, những bóng áo đỏ của các nhà tu đạo Phật nhánh Tây Tạng... trên cao, trời rất xanh lạ, nắng rất gắt... một cảm giác rất yên bình.


Stupa trong phố

Chiều xuống trên vùng cao thật chậm và thật lạ. Mình lang thang ra bờ sông Longtan cả buổi rồi vẫn thấy mặt trời lưng chừng núi. Quay về thì mặt trời vừa qua bên kia núi và trời vẫn còn xanh. Chùa trên
đỉnh núi thật rực rỡ trong ráng chiều. Hoàng hôn không nhiều màu sắc nhưng thật ấn tượng.






Bên sông Longtan.




Chiếc cầu thật lạ.




Và như thế, mình lang thang, thật chậm các ngóc ngách cổ xưa thâm trầm của Shangrila.
Để có chút cảm nhận về nơi trời đất giao hòa.








Hoàng hôn về trên chùa, trong phố nhỏ...








... và rộn ràng vui nhảy múa vui vầy sau 1 ngày mệt nhọc.


Chiều buông,
đêm về, ngoài quảng trường tiếng nhạc dân tộc trỗi lên và từng đoàn người nhiều dân tộc anh em vui múa bên nhau. Nhiều khách du lịch cũng hòa mình vào thật vui vẻ... Không khí ở các con đường nhỏ không đông và trời rất lạnh (8-12 độ C) nên sẽ rất tuyệt vời khi lang thang. Đêm lạnh sẽ ấm hơn với tiếng nhạc dặt dìu, bước chân người rộn rã... và những ánh mắt cười lúng liếng, xuyên chút sương mỏng bay là đà, của cô em người Zang xinh đẹp...!

Hic, thế mà nãy giờ mình lại ngồi
đây gõ lóc cóc. 9.15 rồi. Ra đường thôi!



....

P/: Note của entry cũ

Mình
đã rất cố gắng nhưng không load hình được, hẹn hôm nào về đồng bằng sẽ bổ sung. Bạn sẽ thấy rất tuyệt, ngày hôm nay, mình đã chụp gần 400 tấm.!

Friday October 10, 2008 - 04:54am (PDT) Delete

Chủ Nhật, 10 tháng 5, 2009

Quỳnh

10.05.09 - Đà Lạt những ngày mưa gió, những ngày quỳnh...

Trời ơi là yahoo nó khùng.... edit thêm hình mà nó làm mất tiêu cả đống hình đã post hôm trước!!! Chán!!!

Tháng 5 về, những cơn giông đã ùa về phố núi, mưa gió chập chùng trên những con đường đồi núi cũng chập chùng. Những con phố tím ngắt phượng tím, trắng hoa ban, ... chỉ mới tháng trước đây giờ đã xanh ngăn ngắt lá. Hoa đã tàn úa cuốn theo gió mưa để chờ những ngày vui nắng ấm mùa xuân. Nhưng, những ngày mưa tháng 5 này lại là mùa hội của 1 loại hoa đặc sắc, quỳnh, ở Đà Lạt

Đã lỗi hẹn với mùa hoa quỳnh Đà Lạt 3 năm rồi. Cũng chỉ vì những tháng ngày tháng Tư luôn bị kéo theo những mùa hội hè Bun Pimai, Songkran, những ngày tháng lang thang xứ người... Còn nhớ năm rồi, về lại quê nhà sau khi quỳnh trong vườn nhà bạn đã nở sạch sẽ, năn nỉ bạn, bạn nhiệt tình chạy xe giáp vòng Đà Lạt, hỏi bạn bè, người thân... nhưng chẳng còn nụ quỳnh nào còn sót. Coi như là mình vẫn chưa có duyên với hoa quỳnh. Nhưng có lẽ nào, mình lại tệ đến mức không có lòng yêu mến hoa? "...Từ đó hoa Quỳnh chỉ nở về đêm cho những ai có lòng lân ái: "Khi xem hoa nở, khi chờ trăng lên...". Trích từ net - Sự tích hoa quỳnh. Do vậy, mùa quỳnh năm nay, mình ở quê nhà cày cuốc, bạn lại đi lang thang xứ Ai Lao cả nửa tháng, làm mình cũng lo là sẽ lỡ hẹn thêm một mùa quỳnh. Nhưng may thay, bạn vừa về chỉ vài hôm, đã có tin nhắn "Khoảng cuối tuần này, quỳnh sẽ nở độ 40 chục bông". Vậy là lại nhảy dù, lên đường đi Đà Lạt. Khởi hành lúc 11 giờ đêm tối thứ 7, có 1 ngày rong chơi Đà Lạt để chờ quỳnh khi đêm xuống. Và khi những cánh quỳnh sau khi cống hiến những hương hoa chắt lọc cả một đời hoa, bắt đầu run rẩy tạ từ... sẽ nhảy lên chuyến xe khuya ngày Chủ Nhật, để về lại Sài gòn, để tiếp tục cấy cày.

Post hình lên trước nhé. Vì hình quá đẹp không thể không chia sẻ. Gõ sau.

P5100536 by you.

P5100518 by you.

P5100509 by you.

P5100646 by you.

P5100672 by you.

P5100904 by you.

Rong chơi cả 1 ngày. Đà Lạt vẫn là miền đất dễ mến dù đã thay đổi khác xưa quá nhiều. Thôi thì gạn đục khơi trong, chỗ nào còn yên bình còn đẹp thì đến, tránh những phố đông tấp nập....

P5100995 by you.

P5100907 by you.

Hoa tinh khiết quá - khó có thể nói lời nào khác. Giờ trong vườn đã ngập hương quỳnh.

....................................

...................................

Nhưng bạn ơi, những tấm hình đẹp nhất, thể hiện được vẻ đẹp tinh khiết và mong manh của quỳnh mình vẫn chưa post lên. Sẽ post sau cùng, khi entry này hoàn tất. Chờ xem, bạn sẽ tin mình!

Thông tin ngoài lề, những hình này, được chụp với sự trợ giúp của Laolao (rượu trắng Lào, nấu từ nếp, chỉ có 50 độ cồn thôi) mà bạn đã nhọc công khuân vác từ Xiengkhoang (Cánh đồng Chum), Laos PDR về. Nhờ vậy, hình như kỳ này hình như mình chụp hình lên tay (tự sướng!). Cám ơn bạn đã vất vả đem rượu (hay cồn) từ Lào về và đã mời "siêu quậy" mình lên thưởng ngoạn hoa quỳnh nhé!

Về chuyến đi Đà Lạt kỳ này, cũng đủ hình ảnh cho 2 entry khác về "Hoa" Đà Lạt. Giới thiệu tý xíu bên dưới. Hẹn ở entry sau, sau khi đã xong entry này....

Chờ xem, bạn nhé!

..........................

Bây giờ, tiếp tục nhé!

Quay lại câu chuyện quỳnh. Chuyến xe đêm, cũng chuyến 11pm như nhưng hôm nay chạy chậm hơn, lên đến Đà Lạt khi trời sáng toét, hụt mất 1 bình minh rực lửa trên hồ Xuân Hương. Đành lang thang quanh chợ sớm, len lỏi giữa những hàng rau quả mướt xanh Đà Lạt, và đặc biệt những hàng bông nhiều màu sắc, chỉ được phép xuống đường lúc sáng sớm.

Quăng đồ đạc, giải quyết vấn đề bao tử xong là đến ngay vườn quỳnh, để ngắm những nụ quỳnh và xem có cần gì chuẩn bị cho đêm quỳnh hay không? Hung tin là mấy hôm rồi mưa và lạnh quỳnh sẽ không nở 40 bông mà chỉ vài bông. Bạn báo với giọng buồn buồn. Nhưng với mình, OK. Vài bông là được rồi, chỉ sợ không có bông nào thì mới là tin dữ. Soi mói mấy nụ quỳnh to to để chắc chắn rằng đêm nay nó sẽ nở, yên tâm, khoảng 6-7 nụ sẽ mãn khai đêm nay. Lang thang trong vườn với bao nhiêu là cỏ cây hoa lá lạ, lại tiếp tục lên đường lang thang.

Những vũ khúc quỳnh

Đà Lạt tháng 5 buổi sáng nắng rất gắt. Vừa mới qua mùa 30.4 nên Đà Lạt rất vắng, các quán café cho du khách ở con dốc gần chợ vắng tênh. Cứ lang thang mãi đến quá trưa, lò dò ra Thủy Tạ ngồi hóng gió. Và chờ mưa về.

Trời Đà Lạt tháng 5 rất lạ. Sáng, trời xanh trong vắt, mây trắng nõn nà, nắng gắt. Trưa, mây nõn biến thành mây xám xịt, che kín đất trời. Gió sũng hơi nước kéo về. Và đổ mưa, dồn dập, lúc khoan, lúc nhặt. Ngồi ở Thủy Tạ, bên ngoài, dưới bóng liễu và mấy chiếc dù, ngắm mưa trên mặt hồ thật đã. Mưa lúc dày, lúc mỏng lúc mờ mịt cả mặt hồ. Những giọt nước li ti bay ướt cả người, với sự hỗ trợ của những giọt nước tí tách từ lỗ thủng của cây dù. Gió bây giờ lạnh hơn, có lẽ là nhờ sự trợ giúp của beer rất lạnh, vì có cả 1 ly đá to đi kèm. Trời mưa, lạnh, gió lạnh, ướt, ngồi bên hồ, beer lạnh ngắt, thi thoảng giọng liêu trai của KL, LUP chen qua được tiếng mưa ru hồn… cảm giác bồng bềnh!

Rồi chiều về. 5.30pm nôn nao đến nhà bạn sau khi đã chén đẫy bụng ở Lệ Dung. Đã vậy, ở Lệ Dung, qua cửa sổ, chợt thấy nhà bên có mấy nụ quỳnh gần nở, rất to nên càng nôn hơn vì sợ rằng đến muộn, bị hụt không xem được quỳnh khai hoa. Thế nhưng ở nhà bạn thì quỳnh vẫn còn e ấp, vì mưa lạnh, như bạn nói. Thế là cả đám bắt ghế ngồi xung quanh mấy cái nụ quỳnh, rồi chen lấn, xô đẩy nhau để giành quyền ưu tiên chụp hình. Và quỳnh bắt đầu nở, như bạn đã xem.

Vườn đêm đã ngát hương quỳnh. Màn kế tiếp, sau khi đã chụp chán chê bao nhiêu góc cạnh, từ lúc quỳnh chúm chím, đến e ấp, đến khai hoa, đến mãn khai… xoay quanh 6 cái hoa quỳnh, là thưởng ngoạn hoa quỳnh với Laolao, 50 độ cồn, đem về từ Cánh Đồng Chum, trong hương thanh khiết của quỳnh. Rồi thi thoảng đứng lên vác máy đi chụp hình tiếp. Hình chụp lúc lưng tưng hình như lại đẹp hơn.

Đêm trôi thật nhanh. Mới đó đã gần 12pm, quỳnh đã bắt đầu yếu dần, run rẩy trong gió đêm, dù hương vẫn mênh mang. Chia tay thôi, nhảy lên xe về Saigon cày cuốc, mong 1 ngày sớm gặp lại quỳnh.

Tuy nhiên, có 1 người (chắc cũng hơi) tưng tưng hay quá mê quỳnh, trưa đó, lại nhảy xe quay lại Đà Lạt, sau cuộc họp quan trọng đầu tuần không thể vắng. Và tối đó lại được chiêm ngưỡng 1 dạ hội quỳnh với 25 tiên nữ quỳnh xinh đẹp duyên dáng giáng trần - cho 1 đêm quỳnh ngây ngất sắc trắng trong và hương thanh khiết.

Còn bạn, có muốn cuối tuần này cùng bpk nhảy dù đi thăm quỳnh?

Chia sẻ các hình của đêm da hội quỳnh.

P5100881 by you.

Và đây là bức ảnh được bình chọn là có hồn nhất, thể hiện được sự trong trắng thanh khiết và cả sự mong manh quý phái của quỳnh. Bạn có thích?

......

Chợt nhớ ai hát trong 1 đêm lãng đãng nào đó "... như nụ quỳnh hương chẳng còn ngát hương..."!

Thứ Bảy, 25 tháng 4, 2009

Những mùa vui xưa - Pimai lang thang Luang Prabang, Songkran ngàyChiangmai nhộn nhịp

Sài gòn, những ngày tháng 4 nắng như đổ lửa trên thành phố phương Nam ngày càng nhếch nhác và xác xơ vì những lô cốt chèn ép phố phường, những vỉa hè nham nhở bụi đất mù mịt...

Những đêm hè oi nồng tháng 4, có những giấc mơ chập chờn về những mùa vui xưa, những ngày đất trời Luang Prabang giao hòa giữa con người, đất trời trong mùa Bun Pimai náo nhiệt. Lại có những đêm mộng mị về những tháng ngày lang thang nơi miền Tây Bắc Thailand với những người dân hiền hòa dễ mến, để trôi tuột đến 1 ngày vui trước lễ Songkran ở Lampang, đến những trưa nồng vui hội té nước tại Chiangmai, những đêm lang thang trên phồ phường đẫm ướt nước vui ngày hội... ngày ấy bao giờ?

...

Lang thang đã hơn 10 năm, nhưng cuộc rong chơi thực sự chỉ bắt đầu cách đây vài năm, khi quyết định bỏ việc đi chơi hẳn luôn thay vì chỉ tranh thủ dịp lễ, hè như trước đó. May mắn thay đó lại là những ngày đầu tháng tư. Lò dò một mình sang Lào, lang thang thế nào lại đến Luang Prabang vài hôm trước Bun Pimai, cũng chưa biết sắp tới là Tết Té nước của Lào. Tám với thằng cu cháu bà chủ nhà trọ, mới nghe nó rủ rê về ngày Tết sắp đến. Thế là ở lại ăn chơi Bun Pimai luôn, dù những đêm đó phải xuống dưới phòng khách nhà trọ nằm ngủ dưới đất! Lý do vì hôm trước không giữ phòng đến những ngày đó, vì nghĩ rằng mình đã đi tận đẩu tận đâu. Thế là cái Bun Pimai đầu tiên nhiều kỷ niệm bắt đầu. Ăn chơi tưng bừng với 1 nhóm bạn trẻ Lào mà vẫn giữ quan hệ đến tận giờ. Chưa hết, cũng năm đó, ngày thứ 2 của Bun Pimai xong, lên speed-boat đi từ Luang Prabang lên Chiangkong để sang Thái thì nửa đường tàu bị thủng 1 lỗ, nước vào. Thế là dừng lại giữa sông và có 1 đêm Pimai vui say tưng bừng ở làng nhỏ Pakbeng giữa vùng đất hoang sơ của Lào mà chắc khó lòng quay lại. Đã vậy, sau khi rời Pakbeng sang Chiangkong, biên giới Thái-Lào, mình lại nhảy xe lên ngay Chiangseng, rồi đi xe ôm lên tham quan khu Tam giác vàng và được người dân Thái ở đây mời vô nhà uống rượu tưng bừng. Sau đó, leo lên chiếc xe pick-up để cùng nhóm bạn trẻ, vừa đi vừa té nước với chiếc thùng phuy trên xe, từ Tam giác vàng về Chiangseng, vui ơi là vui. Bùi ngùi chia tay nhau, nhảy xe đi Chiangmai để lại có 1 đêm Songkran (tên Tết té nước bằng tiếng Thái) ở Chiangmai ngay đêm đó. Vậy đó, bạn có thấy là mình có duyên với Bun Pimai & Songkran không.

Đầu hè năm sau, đã đi cày cuốc trở lại nhưng Bun Pimai vẫn réo gọi. Thế là lấy 2 ngày phép, cộng với mấy ngày cuối tuần, bay sang Luang Prabang. Đón mình vẫn là nhóm bạn trẻ Lào. Lại những ngày vui chơi say sưa. Hôm về, đi làm lại người còn ngẩn ngơ, cả tuần.

P4130111 by you.

P4130112 by you.

Thi "Người đẹp Chiangmai" trong ngày vui Songkran - các em Thái xinh không?

P4130022 by you.

P4130011 by you.

Người chiến thắng! (Nàng cười xinh quá làm run tay, ảnh mờ!!!!!!!!!!!!!)

Lại một mùa hè nữa đến. Lúc này máu giang hồ của hình đã "lên đô" dữ lắm rồi. Hành trình tháng ba đợt đó mình dự tính đầu tiên là đi Vientiane ăn đám cưới Lào của 1 tên bạn Lào (không phải nhóm Luang Prabang) rồi sau đó sẽ lên đường đi Tibet. Qua bên Lào, vừa ăn đám cưới, quậy tưng bừng với các cô, các chị Lào, vừa nhờ dịch vụ xin visa TQ. Vừa xong thì xảy ra vụ biểu tình ở Tibet ngày 14.03.2008, thế là Tibet đóng cửa, đành chuyển hướng sang Thái, tính đi Myanmar bằng đường bộ từ cửa khẩu Ranong, nhưng lại không xong (vì Myanmar không cho du lịch bằng đường bộ để đi sâu vào trong lãnh thổ mà phải đi đường bay). Chuyển hướng, lang thang trên đất Lào, Thái, Myanmar (chỉ lần mò ở các tỉnh biên giới thì nó cho qua bằng đường bộ, vào sâu nữa thì không được) gần 2 tháng trời. Và đặc biệt là được ăn chơi Songkran dài dài ở các tỉnh Bắc Thái, sau đó lại mò sang Luang Prabang ăn chơi tiếp Bun Pimai, những ngày vui cuối.

Dài dòng như vậy để tám với các bạn rằng mình thực sự có duyên với Bun Pimai & Songkran. Mình chỉ vừa sơ lược về "tình hình" thôi, còn việc ăn chơi ngất trời của các lễ tết này như thế nào á? Chờ xem tiếp nhé!

P4120015 by you.

P4140004 by you.

P4120011 by you.

P4120021 by you.

P4140030 by you.

P4140032 by you.

P4120064 by you.

Songkran ở Chiangmai - đúng nghĩa Té nước

P4130140 by you.

P4130124 by you.

P4130053 by you.

P4130047 by you.

Lễ diễu hành ở Chiangmai

P4130160 by you.

P4130157 by you.

Ẩm thực nhiều màu sắc ngày Songkran - bạn có muốn thử?

P4130146 by you.

P4130150 by you.

Nghệ nhân xuống phố

....

Và từ Songkran - Thái, lại sang Lào chơi tiếp Pimai.

P4150114 by you.

P4150117 by you.

Tr6n bờ Mekong, biên giới Thái-Lào, Chiangkong-Houyxay, ngày Tết giữa 2 nước và bà con đang "chơi Tết" với quần áo mới.

....

P4130082 by you.

P4120017 by you.

Còn đây là em gái Luang Prabang

P4140110-1 by you.

P4140113 by you.

P4140119 by you.

P4140136 by you.

Chợ xuân ở Pimai - Luang Prabang. Mình quay cuồng trong màu sắc rộn niềm vui.

P4140149 by you.

P4140170 by you.

Nhóm bạn trẻ của mình ở Luang Prabang vui ngày Pimai

P4160099 by you.

Mình cũng đã từng leo lên chiếc xe như thế này, từ Tam giác vàng về Chiangseng (còn xe này ở Lào)

P4140166 by you.

Lễ thờ cúng các stupa bằng cát, giữa sông mẹ Mekhong, sẽ tan nhanh theo mưa và sông.

P4150192 by you.

P4150008 by you.

P4150204 by you.

Diễu hành ở Pimai Lào, thường vào ngày thứ 2 của Pimai.

P4160193 by you.

P4160167 by you.

Lễ "Tắm Phật" với các thiện nam tín nữ thành kính ở LPB.

P4160042 by you.

Chiếc speed-boat này ngày trước mình đã đi, rất ấn tượng!

P4160070 by you.

P4160084 by you.

Đến Luang Prabang không thể không ghé động Pak-ou nổi tiếng thế giới.

Bạn đã bắt đầu ghiền chưa? Mùa Pimai sang năm thế nào? Bạn có định đi không?

P4110121 by you.

Nhưng cũng có những phút cô đơn. Nhất là khi đã lưng tưng một mình giữa phố hội, chợt có bạn bè sms "bao giờ về lại Saigon?"

Những ngày vui Tết Té nước có thay đổi khác nhau giữa các vùng của Thái (như ở tỉnh Nan, nó đến 5 ngày, ở Chiangmai 3 ngày...) nhưng lại giống nhau giữa Thái & Lào. Nhưng ở Chiangmai, lễ hội đã diễn ra vào ngày trước, trên con đường bờ sông dọc khu thành cổ, nơi có nhiều du khách. Thường vào ngày thứ 1, hoặc thứ 2 của lễ hội thường có các cuộc diễu hành. Ở cả 2 thành phố đều có cuộc thi chọn hoa khôi vào ngày "tất niên", để vào ngày diễu hành, các nàng được ngồi kiệu hay trên lưng voi đi khắp phố phường. Con gái vùng Bắc Thái * Bắc Lào đều rất xinh, bên Thái có phần còn xinh hơn (xem hình bạn sẽ thấy) và rất dễ thương. Mấy du khách quần tà lỏn áo ba lỗ ướt chèm nhẹp vào đứng kế bên chụp hình, các nàng cứ là cười khô răng mà chẳng hề nhăn nhó, chẳng bù cho các "hậu" Việt Nam.

P4140243 by you.

P4140232 by you.

Chùa đẹp ở Chiangmai

P4140257 by you.

Màu vàng nào vàng hơn (trong chùa ở Chiangmai)

Những ngày vui hội té nước này, nước đổ đã nhiều, bia đổ cũng chẳng kém. Lúc chung vui bên Luang Prabang, 1 nhóm các bạn trẻ tụ tập trước nhà để té nước người qua đường, luôn kèm theo 1 dàn loa thật lớn, nhạc xập xình và không thể thiếu được 1 cái xô thật lớn ngâm Beer Lào thật lạnh. Cứ xách 1 xô nước ra tạt, té... xong vào chơi 1 ly, cứ thế cả ngày. Những hôm ở Chiangmai lại khác. Vì ở đây, các cửa hàng 7-11 rất nhiều nên chẳng cần ngâm lạnh gì cả, cứ qua đó ôm khoảng 5-6 chai Singha về chơi hết lại sang ôm tiếp. Nhiều khi mua thêm cả 1/4 cây nước đá về, bỏ vào thùng nước để "chiến đấu". Thế là nhiều cô cậu bị "té" những xô nước đá này cứ là nhảy nhổm lên. Không khí ồn ào nhưng rất vui, ở VN mà như vậy chắc chắn là có oánh lộn liền. Quá kinh nghiệm mà. Chưa kể bị móc túi, rạch giỏ nữa. Bạn cũng biết mà.

P4130051 by you.

P4130067 by you.

P4130037 by you.

P4130066 by you.

Chưa có lần nào đến Luang Prabang mà mình không leo lên đỉnh Phousi để ngắm chiều rơi trên dòng Mekong, trên phố phường Luang Prabang trầm mặc bên dưới...

.......

Và những nam thanh nữ tú này từ bên Chiangrai sang Luang Prabang để tham gia và làm phóng sự về Bun Pimai Lào. Có kẻ bon chen vào nữa.

Những mùa vui xưa, Bun Pimai, Songkran vui như vậy đó. Tháng Tư sang năm, bạn có cùng tôi sang đó, để những ngày vui không chỉ là hoài niệm?!

....

Của entry cũ: Entry này phải gõ, để nhắc nhở rằng mình còn nhiều việc phải làm. Tuy chỉ gõ để đặt cục gạch nhưng hy vọng những ngày lễ năm nay, nếu không được đi đâu, sẽ ở nhà "trả nợ".

Những mùa vui xưa - Pimai lang thang Luang Prabang, Songkran ngày Chiangmai nhộn nhịp)