Thứ Bảy, 2 tháng 8, 2008

Indonesia - Đi miệt mài trên đường từ Yogyakarta đến tận Gunnung Bromo

Cemoro, Gunnung Bromo - 02.08.2008

Ngày hôm nay quả là một ngày mệt nhọc, ngoài ý muốn. Cũng may là cuối cùng cũng đến được Cemoro Lawang, như ý định và sắp xếp được hành trình cho ngày mai.

Tối 01.08, sau khi rời net (mà sau đó mới biết là toàn bộ hình trong ngày, vô cùng lý thú về Borobudur đã bị xóa sạch), lang thang ngày cuối tuần đến 3 chỗ. Đến chỗ cuối cùng, Lucifer, thấy dzui dzẻ mới dừng lại ngồi chơi, đến 1am mới về.

Sáng hôm sau cố gắng dậy sớm. Dự định ban đầu là sẽ từ Yogya sang Solo (chỉ 1h bằng tàu, 2h bằng xe bus). Lang thang ngắm nghía Solo xong sẽ lên đường đi thẳng Probolinggo, điểm trung chuyển trước khi chuyển sang chuyến xe địa phương lên Cemoro Lawang, cũng là Gunnung Bromo. Đích đến là Gunnung Bromo, một trong những tuyệt tác của thiên nhiên dù bao lần gây thiên tai nặng nề cho vùng Cemoro Lawang này - những dãy núi lửa vẫn đang hoạt động nằm kế nhau bên trên 1 "biển cát" vàng mêng mông, vẫn thản nhiên nhả khói hàng ngày và lâu lâu lại sùng sục nổi giận. Dự định ban đầu là như vậy.

Chỉ ngủ được vài giờ, 6am đã lồm cồm bò dậy, rị mọ đóng gói hành lý vì tối qua về khuya quá. Xong, vác balo lơn tơn đi ra ga vừa kịp chuyến tàu 7am. Lên tàu ngủ gà ngủ gật đến 8am thì đến Solo. Lại xuống. Chuyến đi ngắn này cũng thật tiết kiệm, đi 65km chỉ mất 7.000Rp.

Dự định là sẽ xuống tàu, gửi balo lại ga, đi lòng vòng Solo, thành phố không nằm trong các tour du lịch vì "danh tiếng" của nó, cái nôi của Jemaah Islamiah,... cũng như bị lãng quên vì nằm cạnh Yogya quá nổi tiếng. Dù sao, Solo cũng còn có nhiều di tích khác, đặc biệt là nơi phát hiện ra di tích của người tiền sử "Java man" nên mình cũng tò mò muốn đi lòng vòng thử xem sao. Việc đầu tiên khi xuống tàu là phải kiểm tra thông tin về xa cộ. Vào trong ga hỏi lịch tàu thì chỉ có 1 chuyến tàu khởi hành lúc 8.30am, nhưng ở ga khác, lại là tàu "chợ" nên nghe xong mình hơi dội (sau này mới biết mình dại) vì chưa đi đâu được ở Solo đã lên ngay tàu chợ. Cảm ơn cô nhân viên rối rít lại vác balo đi ra bến xe hỏi thăm. Mọi việc bắt đầu từ đây. Solo có 2 bến xe nằm gần nhau, bến xe bus và minivan. Đến nơi mới tá hỏa vì khắp cả 2 bên xe không ai nói tiếng Anh cũng như không biết lịch trình về xe đi Probolinggo. Ở bến xe minivan thì có 1 chuyến đi vào 9am (cũng như trường hợp tàu lửa bên trên) nhưng lại đi từ 9am đến 10pm mới tới mà đường thì không xa như vậy. Giá vé lại gấp 5 lần vé tàu lửa (thường gần bằng nhau) nên mình chả hiểu chuyện gì, vác balo sang bến xe lớn. Ở đây càng tệ hại hơn, không giao dịch được. Ngôn ngữ thể hình cuối cùng cũng cho biết không có xe đi thẳng Probolinggo mà phải đi Surabaya rồi từ đó mới chuyển xe đi Probolinggo. Đang ngán ngẩm vì nếu tình hình giao tiếp như thế này mà vào trong phố chẳng cũng chẳng đi đến đâu. Vừa mệt, đói, bực mình... nhảy luôn lên xe đi Surabaya lúc hơn 9am. Trong quá trình xe chạy xuyên qua TP Solo, mình thấy đi luôn là đúng. Và nếu đi chuyến xe trên, đến thẳng Probolinggo, chỉ mất 7h thì càng quá tốt!

Hành trình được biết là 6 giờ, nhưng chiếc xe này chạy đến hơn 7 giờ. Thế là kế hoạch bị trễ. Vì sau khi nghiên cứu lại cung đường và thời gian, mình dự tính là đi từ Solo-Surabaya mất 6h, sau đó từ Surabaya đi Probolinggo mất 3h, tức là đến P.Linggo khoảng 5pm vừa kịp chuyến xe địa phương cuối cùng đi Cemoro Lawang. Thế là dự tính ngắm bình minh ở Gunnung Bromo gần như tiêu tan.

Đến Surabaya, nhảy tiếp lên xe đi Probolinggo không kịp ăn uống gì vì tài xế "nói" là 5 phút nữa xe chạy. Mình sợ nhỡ chuyến nên cũng chẳng dám bỏ đi ăn. Lên xe ngồi gặm Oreo, chờ hơn nửa tiếng sau xe mới chạy! Gói Oreo này là thực phẩm của nguyên cả ngày hôm nay, ăn sáng lúc nhảy xe ở Solo, ăn trưa vì xe đi Surabaya không dừng ăn trưa, ăn chiều lúc ngồi gặm trên xe ở bến xe Surabaya - đúng là 1 ngày cực khổ.

Như vậy, cũng nhờ hành trình bất đắc dĩ này mà cuối cùng, mình đã "đến" được cả 4 thành phố lớn nhất Indonesia, theo thứ tự là Jakarta, Surabaya, Medan, Bandung. Trong đó, chỉ thấy Jakarta dù ồn náo nhiệt nhưng còn chỗ chơi. Các chỗ kia chỉ thấy chán. Hy vọng có thời gian dừng lại lâu sẽ tìm hiểu nhiều hơn.

Ì ạch vượt qua đoạn đường dài đang sửa, đến 8pm xe mới bò mới đến được Probolinggo. Dự định là sẽ nghỉ tại đây để mai đi Cemoro Lawang sớm vì chuyến xe minivan địa phương cuối cùng rời bến khoảng 5pm. Không hiểu sao, đồng chí phụ xe biết được là khách "nước ngoài" đến Probolinggo chỉ để leo Gunnung Bromo nên dừng xe trước 1 cty du lịch và gửi mình cho nhân viên đang trực. Vừa may là còn 1 chuyến xe của cty chuẩn bị chạy. Vì người tài xế phải quay lại Cemoro Lawang để sáng mai xuống sớm nên giờ phải đi. Thế là một mình mình chễm chệ lên ngồi cả chiếc xe, lên đường đi Cemoro Lawang, đến 9.30pm mới đến nơi. Và cũng may là cty này có dịch vụ xe jeep sáng mai 4am khởi hành đến chân núi lửa nên mình đặt chỗ luôn.

Cemoro Lawang lạnh cóng, chỉ khoảng trên dưới 10oC. Đã rút kinh nghiệm từ hôm leo Merapi Volcano ở Bukittinggi nên mình mua ngay 1 cái nón và 1 đôi bao tay len. Còn mua thêm áo lạnh thì không, vì quyết định là sáng mai sẽ vác cái mền của nhà nghỉ đi lên núi. Xấu xí còn hơn bệnh tật. Bây giờ đã lạnh vậy sáng sớm mai trên đỉnh núi chắc còn tê tái hơn.

Đêm Cemoro Lawang sương mù dày đặc, quẩn quanh bên người. Không dễ chịu chút nào vì sương hòa tan rất nhiều khí lưu huỳnh của núi lửa nhả ra hàng ngày nên có mùi rất khó chịu, dễ gây kích ứng với người nhạy cảm. Nhất là khi có xe hơi chạy qua thì có thêm bụi cát núi lửa li ti, làm sương dày đặc hơn và "nhám" hơn. Tuy vậy, dù gì, mọi thứ cũng không bằng việc sau 1 ngày trời nóng nực-đói khát-mỏi mệt-bực bội được ngồi nhấm nháp đồ ăn nóng, co ro nhìn bếp lửa ấm áp (chiên đậu hủ, chuối chiên!) trước quán, uống bia lạnh, trong trời rất lạnh để thấy người lâng lâng. Do vậy mà đến gần 12pm mới ra về trong sương giá, dù biết rằng lát nữa đây 3.30am là phải dậy để chuẩn bị lên đường.

Một ngày cuối tuần mệt mỏi và 1 tối cuối tuần thú vị - nhất là khi biết bạn bè đang tụ năm tụ ba đàn đúm ở quê nhà!!!

3 nhận xét:

K'lu nói...

Tuyệt vời quá! K'lu ước ao!

backpackervn nói...

@ K'lu! Wow! Cực kỳ mệt mỏi luôn. Viết ra thì như vậy nhưng lúc đi thì rất mệt. Mệt nhất là vì đi một mình chẳng biết chia sẻ với ai những lúc "khôn khó". Chỉ biết (xin lỗi) lầm bầm "chửi thề"!

backpackervn nói...

Saigon, 01.04.2009 Giờ đang "đi cày", đọc lại những dòng chữ này cảm thấy sao ngày đó hạnh phúc quá! Biết đến bao giờ...