Thứ Tư, 24 tháng 10, 2007

Lướt qua Kanchanaburi - Sangkhlaburi - 1




Tháng Ba, 07, đi Thailand công tác. Lịch công tác đã biết, lịch ăn chơi cũng đã chuẩn bị, nhưng còn phải chờ xem thiên thời địa lợi nhân hòa như thế nào nữa. Miền ngược Bắc Thailand đã từng lang thang rồi, miền Nam thì xa ngái và đang bất ổn, bạo động. Miền Tây Bắc Thailand vậy. Kế hoạch được chuẩn bị hướng về Cầu sông Kwai và vùng biên giới Thailand – Myamar. Tuy không phải là một Border-collector nhưng mỗi lần được qua một vùng đất mới, một biên giới mới, niềm phấn khích bao giờ cũng dâng trào. Nhất là khu vực này đã được giới thiệu bởi 1 HDV du lịch Thailand trong đợt lang thang Chiangmai, Tam giác vàng đợt trước, đã định đi nhưng cuối cùng dự định lại bất thành.

Đêm cuối của chuyến công tác, về đến khách sạn hơn 3 giờ sáng, tin không? Quay phim xong là gần 10pm, về studio đi mất cả giờ, vào làm hậu kỳ… đến lúc mắt mở không ra đành giao phó công việc cho đối tác và studio để mò về khách sạn. Vừa đi vừa ngủ gục trên xe. Người như gục xuống và nhủ thầm rằng chắc phải hủy chuyến đi ngày mai, dù đã chuẩn bị trước rất lâu, vì đã tính toán chắc chắn phải đi chơi, để bù cho dịp Tết phải đi làm, không đi lang thang được. Dù sao, vẫn cứ cài báo thức lúc 6.30, dậy nổi thì đi, không thì ngủ tiếp, mất gì mà sợ.

Reng Reng Reng!!! Đến giờ vẫn còn nhớ cảm giác khó tả lúc bị chuông réo đánh thức lúc đó. Người cứ bần thần, không hề biết mình đang ở đâu, mơ mơ màng màng, lê tấm thân dậy đi kiếm điện thoại, mà đã rút kinh nghiệm đã để rất xa giường (!). Cũng chưa tắt hẳn báo thức, để chế độ nhắc sau 5 phút và ngủ chập chờn sau 4-5 đợt chuông reo mới hơi tỉnh tỉnh. Lết tấm thân đến dưới vòi nước, xối cả nước lạnh lẫn nóng chừng 10p mới bắt đầu tỉnh táo và chuẩn bị lên đường.

Kẹt xe ở Bangkok đã quá nổi tiếng rồi. Kinh nghiệm về các bến xe và tuyến đường Nam-Bắc của Bangkok cũng đã “học” nên lần này quyết không lặp lại sai lầm đi nhầm bến nữa. Trả phòng, hỏi thông tin chi tiết từ lễ tân, lao nhanh ra đường, tránh xa lời mời chào, dụ dỗ của các bác tài taxi, hướng thẳng đến bác tài motorbike, ngã giá xong xuôi, đội cái nồi cơm điện và leo lên xe. Đi Bangkok rồi, chắc bạn cũng biết là người Thái thích chạy xe 2 thì dạng Suzuki, Yamaha hơn là những chiếc xe Honda hiền lành. Thế là con cào cào băng gió chạy len lỏi qua những chiếc xe hơi lớn nhỏ đang nằm san sát, mất khoảng 20p, đến bến xe Nam Bangkok (nếu đi taxi chắc mất hơn 2h!), tốn 99 baht mua vé, kèm theo 1 xấp tờ rơi giới thiệu nhà nghỉ, tour du lịch ở Kanchanaburi và lên xe thắng tiến Kanchanaburi. Xe bus to đùng, máy lạnh lạnh ngắt, đang cơn buồn ngủ, khách cũng vắng vẻ, tranh thủ ngủ 1 tý. Lúc tỉnh lúc ngủ, mơ mơ, màng màng sau 2h, xe đến Kan. 129km, xe chạy khoảng 2h, rất bị “được”. Xuống bến xe Kanchanaburi, đến thẳng phòng vé mua vé đi Sangkhlaburi. Em bán vé nhiệt tình giúp đỡ, hướng dẫn, thế cũng phải đi mấy vòng mới mua được vé vì các xe minibus, VIP đã hết vé, phải đợi đến chiều, sau cùng phải leo lên chiếc xe bus bình dân đi chung với những người anh em Thailand. Xe này giống xe khách liên huyện ở Việt, cũ, cửa trống toang toác, ghế cũ… nhưng được cái sạch. Kệ, tận hưởng gió trời đi vì đây cũng là khu vực nông thôn rồi. Trên xe cũng chỉ toàn dân quê thôi, vì xe hơi ở Thái cũng rẻ, giá vé xe VIP bus, minibus cũng rẻ, do vậy biết ngay là xe bus hạng chót này dành cho ai mà, mình chứ ai, ha ha. Tuy vậy, xe chạy rất đàng hoàng không bắt khách dọc đường mà chỉ nhận khách đúng bến, trạm. Giữa đường, xe dừng nghỉ chân ở 1 thị tứ nhỏ, đến gần 1 tiếng. Khu này mình cũng chẳng biết là nơi nào, cũng chẳng thể hỏi ai, vì không gặp ai biết nói tiếng Anh. Chơi ngay 1 Thai Noodle soup cho ấm bụng, bữa đầu tiên trong ngày!!! Sau đó vác máy ảnh đi lang thang, tranh thủ chụp được mấy tấm hình bên 1 tượng Phật rất lớn, nằm giữa khu vườn giá tị (hay gần giống vậy). Tiếp tục lang thang đến khi xe chạy tiếp. Đòng đưa mãi trên đường xe mới đến bến xe Sangkhlaburi lúc gần 4pm. Như vậy từ Kan đến Sang xe bus bình dân này chạy mất gần 5,30h cho 230 km, trong đó có 1h nghỉ ngơi. Đi minibus chỉ mất 3.5h mà thôi, lần sau nhớ tranh thủ sắp xếp đi sớm hoặc đặt chỗ trước để đi minibus hay VIP bus nhé! Bến xe Sangkhlaburi bé xíu, đầy bụi, vắng tanh, chỉ lèo tèo vài cái xe cũ kỹ và 1 tấm bảng thông báo giờ chạy về lại Kan ngày mai. Chuyến xe mình là chuyến xe bus bình dân cuối cùng trong ngày. Đọc kỹ, hỏi thăm tài xế giờ giấc cho chắc ăn. Xong, xi-pik-inh-lit-bay-hen với 1 chú Honda ôm tre trẻ, ngã giá và lên đường đi Three Pagodas Pass (TPP), biên giới Thailand-Myamar.

Xe lại chạy ngược về hướng Sangkhlaburi, khoảng 5km mới rẽ trái ở 1 ngã ba mà lúc nãy mình cũng đã ngờ ngợ đó là đường đi TPP. Đường rộng thênh thang nhưng vắng tanh, xe lèo tèo, nhà cửa leo teo… có ngang qua trạm gác của mấy chú cảnh sát Thái dừng lại để kiểm tra pass-port (vì khu vực này có rất nhiều người tị nạn từ Myanmar, đến TPP gần 5pm. Quá buồn, vì hết giờ sang Myanmar rồi. Chỉ mới biết khi đọc thông báo của trạm hải quan gần đó, ghi rõ rằng 4.30pm hết giờ làm việc, làm sao cấp giấy thông hành. Trao đổi thông tin với bác hải quan được rõ là nếu không có visa, du khách có thể đóng 1 khoản tiền nhỏ nhận giấy thông hành, được qua Myamar chơi trong ngày, nhưng cũng không được đi sâu hơn 10km vào lãnh thổ Myamar. Làm sao tính được là 10km, hay là có 1 trạm gác ở cây số 10. Chẳng biết, nhưng mình có đi được đâu mà nghĩ cho nó nhọc thân. Buồn tình, chơi mấy tấm hình chụp ở biển báo biên giới Myanmar (để về “cưa bom”) rồi đi lang thang tiếp ở khu buôn bán đồ thủ công mỹ nghệ, lưu niệm kề biên giới. Mới phát hiện được điều hay, quả là trời thương kẻ khù khờ. Bạn có biết, những căn nhà, những cửa hàng đang bán đồ lưu niệm, thủ công mỹ nghệ ở đây mặt trước là đất Thái, nhưng ra cửa sau lại là đất Myanmar. Xuống giọng nho nhỏ, năn nỉ thế là được chủ nhà cho phép chạy tọt ra sau. Ha ha, như vậy là đã đặt chân lên đất Myanmar rồi nhé. Đi lang thang được 1 khúc, dòm ngó đây đó, chụp vài tấm hình, hỏi thăm mấy anh thanh niên Myamar quấn xà-rông, nhai trầu đỏ lòm lòm vài câu rồi chia tay Myamar (!) về lại đất Thái. Lại đi lang thang tiếp. Tám với 1 cậu bé học lớp 6, nói Tiếng Anh rất khá, đang lẽo đẽo theo dụ dỗ bán cho mình loại bột gì gì đó, mà nói rằng thoa lên mặt sẽ rất tốt. Hèn gì, nãy giờ thấy mấy cô gái thoa các vòng tròn trắng trắng đỏ đỏ trên má, trên trán lại cứ tưởng đang trừ ma, ếm bùa gì đó. Dĩ nhiên là mình không cần bột này rồi, phải không! Trời gần tối rồi, lên đường về lại Sangkhlaburi thôi.

Anh tài xe ôm trẻ lại bương gió ngược về đường cũ. Chỉ mới gặp lần thứ 2 nhưng các cảnh sát hải quan đã vui vẻ chào hỏi mình, chả bù với các bác hải quan mặt tiền, à quên, mặt lạnh như tiền xứ Việt. Xe về đến Sangkhlaburi, vì đã giao kèo trọn gói là phải chở mình đi kiếm nhà nghỉ nên anh tài cứ phải chạy vòng vòng để mình xem, trả giá… để cuối cùng, sau khi đi city tour miễn phí, lại quay về 1 nhà nghỉ gần bến xe, cho chắc cú việc đi lại ngày mai. Cám ơn anh tài, hẹn gặp lại! Lên phòng, nhanh nhanh gột rửa bụi trần để còn đi tiếp. Tranh thủ chứ, đang là kẻ “kiết xác” về thời gian mà.

Không có nhận xét nào: