Thứ Tư, 24 tháng 10, 2007

Lướt qua Kanchanaburi - Sangkhlaburi - 2




Xong. Thoải mái! Cũng nhờ được đi city tour miễn phí lúc nãy nên đã xác định đường đi sơ sơ. Ra bến xe, hỏi đường ra bến sông không ai biết (tiếng Anh), may quá, có 1 bác xe ôm lớn tuổi có vẻ hiểu hiểu khi mình nói từ “river” đến “water”, đến vẽ hình trên bàn tay… OK, lên đường, đúng ngay chóc. Ngay sát bên chiếc cầu bê tông bắc qua sông (không nhớ tên cầu) có nhiều khu nhà nghỉ, resort (thô sơ), và tất nhiên là cả quán xá nữa. Chọn nhà hàng đẹp nhất tiến vào, Songkalia River Hut & Resort. Các nhân viên phục vụ có vẻ ngạc nhiên khi chào tiếng Thái nhưng mình lại nói “no no”. Thật ra, mình cũng thường bị nhầm là người Thái khi đi nước ngoài mà. Có lẽ các bạn ấy còn ngạc nhiên khi thấy người “ngoại quốc châu Á” mà lại đi một mình. Châu Âu thì còn có thể chấp nhận và còn thấy, chứ Châu Á, nhất là Việt Nam nữa ở xứ khỉ ho cò gáy này thì họ chưa thấy, bao giờ. Và điều này cũng đã được các bé xác nhận sau đó, lúc ngồi Lê Văn “Tám” các bé, mà thực ra chỉ có 1 bé biết nói tiếng Anh mà thôi. Khu resort này cũng được, có nhiều tầng từ mặt đường xuống và tầng dưới cùng là 1 nhà hàng nổi trên mặt sông, nhưng không có khách. Hỏi thì biết là nếu khách có nhu cầu vẫn có thể phục vụ, nhưng khách thì có 1 mình mà bắt chị em chạy lên chạy xuống mấy chục thước (chiều cao) để phục vụ thì chẳng nỡ. Mà cũng không biết là có ai để gọi phục vụ hay không nữa. Đành bỏ ý tưởng ăn tối trên “nhà hàng nổi”, chỉ đi 1 vòng cho biết, chụp vài tấm hình rồi leo lên trên ngồi.

Chiều xuống rất nhanh ở vùng núi. Mới đó mà đã sập tối, khói lam trên sông giờ đã chìm sâu vào sông chiều hay đã tan vào mây trời, chẳng còn thấy nữa. Sông hắt ráng đỏ, rồi vàng, rồi nhạt dần, rồi tím, rồi chuyển dần sang đen. Chọn góc xa trong nhà hàng, hiện chỉ có 1 khách duy nhất, góc có thể nhìn xuống dòng sông đang chìm dần vào bóng núi và nhìn ngược lên cây cầu đang dần rực sáng, hắt xuống sông đêm những vệt lung linh. Gió sông hiu hắt, đèn điện chập chờn vàng vọt, ngồi một mình, ăn một mình, uống một mình, suy nghĩ vẩn vơ một mình, trong nhà hàng chỉ có 1 khách… cũng rất hay, nhưng sẽ rất khó với bạn nếu bạn chưa quen, phải không? Cũng xong vài chai bia Chang bự tổ chảng thì quán bắt đầu đông khách, là các đoàn du lịch người Nhật (vốn rất thích đi du lịch ở Kanachanburi, nơi lính Nhật xây dựng cầu sông Kwai nổi tiếng) và cả người Thái đi du lịch cuối tuần. Hơi ồn. Dời chỗ vậy. Biết đâu biết thêm chỗ mới.

Làm gì có xe ôm mà tìm, mà đi, giờ này, ở chốn heo hút này. Thế là đi bộ vậy, cũng gần mà, với lại trời đêm vùng cao nguyên cũng mát mẻ, đi tý cho khỏe người rồi tính tiếp. Đường tối thui, vắng tanh, đi cả khúc mới có xe chạy qua, mới có 1, 2 căn nhà sáng đèn. Đi lơn tơn 1 đoạn như vậy, tự nhiên có 1 chiếc xe rà rà chạy chậm lại sau mình, tưởng là xe ôm, cương quyết từ chối vì đang “phởn”, muốn đi lang thang, cho nó ra vẻ! Nhưng không, anh chàng ngồi trên xe cứ nhiệt tình hỏi mình muốn đi đâu và kêu mình ngồi lên xe và cứ nói “no money, no money, I’ll help you”. Cái gì chứ việc người ta tự nguyện giúp thì không nên từ chối, buồn lòng họ. Với lại, biết đâu có thêm bạn (nhậu!) mới thì sao. Lên xe, thẳng tiến về hướng chợ, nơi duy nhất còn sáng đèn, lúc 8pm ở Sangkhlaburi! Tới nơi, nhảy xuống xe và mời người tốt bụng đi làm vài ly bia, thì bị từ chối. Sao kỳ vậy ta, anh chàng này còn rất trẻ, khoảng 20-22 là cùng, sao lại từ chối (Thailand có tỷ lệ tiêu thụ bia rượu / đầu người cao nhất khu vực Đông Nam Á). Hỏi đi hỏi lại, cuối cùng hỏi đại 1 câu, “Are you Muslim?” thì nhận được cái gật đầu. Té ra là thế!!! Đành chịu! Sangkhlaburi mà có quán café nào thì cũng sẵn lòng mời nhưng giờ chỉ còn duy nhất 1 cái quán lề đường bên chợ còn sáng đèn!!! Làm gì còn café, cà pháo. Đành nói lời cám ơn, chia tay và hẹn gặp lại. Vừa đi, vừa nghĩ, mình có cần theo đạo Muslim không nhỉ, vừa cai được rượu bia, vừa được quyền nuôi đến 4 con gì “ăn nhiều, nói nhiều, mau già, nhanh xấu, lâu chết” trong nhà nữa (à Just kidding).

Buổi tối Sangkhlaburi vắng tanh, buồn tênh. Đèn điện heo hắt, vàng võ. Chỉ có khu vực xung quanh cái chợ bé xíu là còn sáng đèn đây đó, nhưng chỉ còn duy nhất 1 cái quầy bán mấy thứ giống hủ tiếu, cơm chiên… và các hàng rau cải đang dọn dẹp cũng như đang nhận hàng chuẩn bị cho buổi chợ sáng mai. Cũng lượn vài vòng cho biết, cho tan cơm, tiêu mỡ, bay hết bia rồi mới ghé quán chứ. Tiếp tục by-hand nữa, lần này thì dễ, mua đồ ăn, thức uống chỉ cần chỉ trỏ vào các thứ trên quầy, hoặc cả trên bàn của người khác nữa. Bia thì còn dễ hơn, thích chai nào cứ vào tủ lạnh xách ra uống, vậy thôi. Vừa ngồi nhìn cái chợ đêm buồn hiu hắt, nhìn sinh hoạt chậm chạp của cư dân ở đây, vừa nhâm nhi, tự sướng một mình vậy mà cũng hay. Có điều cư dân ở đây cứ nhìn, rồi cười rúc rich, nhất là mỗi khi phải băng qua mấy hàng rau cải vào trong chợ để tìm nơi “cứu thân”. Chắc họ nghĩ có người bị khùng, hoặc thất tình chứ ai lại đi lang thang một mình như vậy, đêm hôm khuya khoắc nữa (mới 9pm!). Thôi kệ, mình biết ta là đủ rồi, phải không. Cũng đã tưng tưng, chuẩn bị về thì bàn bên cạnh có 2 chiến hữu trẻ, chắc thấy “người ngoại quốc!” ngồi một mình tội nghiệp, và chắc cũng đã hơi lưng tưng (giống nhau) nên cầm ly, chai qua mời. Đã đề cập nhiều lần là không nên từ chối thiện cảm người khác, mang tội! Do vậy, việc gì mà không nhiệt tình cụng ly lại. Cũng là dân chơi “có số”, nhằm nhò gì ba cái lẻ tẻ này. Kốp kốp vài lần, 2 cái bàn ghép lại!!! 2 tên này rất vui, dù nói tiếng Anh quá tệ. Ngà ngà say mới biết là hình như là 2 tên này đang hoạt động bí mật gì đó (vùng biên giới này cũng chưa an toàn lắm), nhất định không cho chụp hình. Cũng chưa tin, nhưng khi cầm cái nón len để trên bàn đội vào mới biết. Đây là loại nón mà bọn cướp nhà băng trong phim Mỹ hay sử dụng, kéo xuống là che kín mặt và có khoét 2 lỗ chỗ 2 con mắt để nhìn (có chụp hình để “cưa bom”). Hơn nữa, sau đó một đồng chí còn cho mình thấy khẩu súng lục đang nhét ở bên hông nữa. Vụ này mới hay. Sau này về Việt Nam đọc thêm mới biết, đó có thể là quân tự do Karen Liberation Army (KNU). Làm gì ở đâu không biết nhưng 2 tên này rất nice và rất vui, sau đó còn kêu thêm 1 đám bạn tới và sau đó nữa là sang nhà 1 tên trong nhóm, ngay bên kia đường gầy sòng tiếp. Rất vui vẻ và hơi ồn ào, nhưng người Thái thường quý khách và cũng ít để ý đến hàng xóm nên có ồn tý chút cũng chẳng sao. Đêm Sangkhlaburi yên bình đã bị mình đầu têu phá vỡ mất rồi! Cứ thế, đêm trôi.

Không có nhận xét nào: