Thứ Tư, 24 tháng 10, 2007

Lướt qua Kanchanaburi - Sangkhlaburi - 5




Hôm nay lại được thư giãn, nhâm nhi, nhấm nháp nhìn hoàng hôn trên sông nữa. Quá đã! Các bé phục vụ dễ thương, cám cảnh khách ngồi một mình tội nghiệp (hic) đã phục vụ rất nhanh chóng, nhanh hơn các bàn bên cạnh, mà đi lúc nào đi ngang qua cũng cười cười. Cũng cười cười lại, cho đời thêm tươi! Lạ, uống vài ly vào hoàng hôn nhìn đã đẹp càng đẹp hơn, may mà không sống cùng thời với Lý Bạch ôm trăng! Xa xa bên kia sông là dãy núi đá chạy dài dọc theo bờ sông, lúc gần lúc xa. Sông ở đây thì không có khói lam chiều từ các ghe đò của dân vạn chài, chỉ có tàu du lịch dùng toàn bếp gas nên chẳng thấy sương khói mờ ảo. Do vậy hoàng hôn xuống không lãng mạn như ở Luang Prabang hay Houiyxay, Sangkhlaburi… nhưng cảnh tượng lúc mặt trời dần chìm sau núi, sông mênh mang xanh chuyển dần sang đỏ, sang tím, sang đen và lúc này lại sóng sánh ánh đèn cũng làm khách cô đơn cảm thấy bồi hồi (hic), hay nhờ sự hỗ trợ của tý men. Cứ thể, cám cảnh sinh sự, khách cô đơn cứ mặt sông mà ngắm, bàn bên cạnh, bàn chung quanh, cả quán… thì rất ồn ào vui vẻ. Chỉ có 1 bàn lặng lẽ, nhưng vẫn vui, như thường.

Cứ thế, đêm trôi - được 1 khúc. Gần 8pm rồi, phải chuyển chỗ thôi. Số là lúc chiều đi lang thang trên đường, có thấy 1 chiếc xe nhong nhong đi phát tờ rơi về chương trình firework-show kể lại lịch sử cầu sông Kwai, nghe hấp dẫn, đã đặt chỗ. Tưởng đông khách lắm, té ra chỉ có 3 người (!) và đây cũng chỉ là minishow. Show chính thức diễn ra hoành tráng trên sông Kwai chỉ tổ chức vào cuối tháng 11 hàng năm. Ai ngược Kanchanaburi vào lúc đó, nhớ hú nhé! Dù sao cũng là lạ, ngồi xem, nghe khoảng 30p, cũng biết thêm chút chút về lịch sử cây cầu này, chút thôi vì nghe cũng không hết chăm-phần-chăm. Dù sao cái này cũng hay-mới-lạ, chưa xem làm sao biết.

Em gái nhân viên của show rất dễ thương, sau khi xem xong lấy xe chở ngay tới 1 pub của dân địa phương theo yêu cầu của khách. Đi bụi chỉ thích vào chỗ nào cho cư dân địa phương thôi, pub cho Tây ở xì-gòn chơi cũng được, đi đâu cho xa. Theo bé, đây là pub nổi tiếng hay nhất, vui nhất và đông đúc nhất cho dân địa phương, ở đó có cả 1 cái sàn nhảy nho nhỏ ở giữa nữa, ai thích cứ chơi. Thế nhưng khi rủ bé vào bé từ chối, nói có hẹn rồi. Mà đúng rồi, hôm nay là thứ Bảy, đâu phải lúc nào cũng có khách dễ thương (!) mời đi chơi, không hẹn đi chơi trước không lẽ bây giờ về nhà viết blog à! Đành tự thân vận động vào pub (không dùng từ một mình nữa vì quá nhiều và quá nhàm!). Đúng là dội thật. Bước qua 2 lớp cửa kính âm thanh cứ đập ầm ầm. Kệ, mình còn trẻ mà (!), nhằm nhò gì mấy cái trò này. Thẳng tiến tới quầy bar kéo ghế ngồi gọi nước. Kinh nghiệm là sẽ không ai hỏi đi bao nhiêu người, lại buồn nữa. Mà đúng thật. Các bạn trẻ ở đây thật vui, lúc còn sớm, trên sân khấu còn có 1 ban nhạc và nhiều ca sĩ hò hét nữa, không biết có nhép không chứ kiểu vừa hét vừa nhảy thế này, giỏi lắm mình làm được nửa bài! Ngồi chơi quên cả thời gian, cứ lắc lư thoải mái, uống và hò hét thoải mái, nhờ thế mà đỡ say, như lúc đi rống karaoke vậy. Đêm gần tàn, có các bạn trẻ ngồi bàn kế bên thấy mình tự thân vận động nãy giờ, mà sung quá, chìa ly qua cụng côm cốp. No refuse, why not? Thế là mình cũng tham gia luôn. Cũng rất may là pub xuống nhạc, sáng đèn… thế là bớt uống. Bạn trẻ rủ đi tiếp. May vẫn còn đủ tỉnh táo để biết thân biết phận, nãy giờ đã quá nhiệt tình rồi, sức lực cũng xuống cấp ít nhiều sau mấy ngày đi bụi, với lại sáng mai phải thức sớm làm một vòng trước khi về Bangkok cho kịp chuyến bay nữa. Cám ơn lời mời, cũng như nhiệt tình đòi chở về giúp xuống đường lang thang đi bộ về. Pub này cũng gần GH và cả nhà hàng nổi vừa ngồi lúc nãy. Đi bộ theo con đường dọc bờ sông, hít thở khí trời trong lành cho nó khỏe, với lại, cho nó ra vẻ nữa. Cứ thế, từng bước, từng bước thầm, lê chân về GH và Good night Kanchanaburi!

Sáng thức thật sớm vì cảm giác tiếc nuối sắp chia tay Kanchanaburi. Đi lững thững trên đường, xuôi đến 1 ngôi chùa thật lớn, có 1 bức tượng chú ngựa đang bay thẳng lên trời và phun lửa phía sau, chứ không phải khạc ra lửa. Ngộ nhỉ. Và được xem 1 cuộc diễu hành và đón tiếp 1 hòa thượng nữa. Nhưng chỉ xem và đoán thôi, chẳng hiểu gì cả. Vào bảo tàng JEALTH gần đó thì thấy 8am mới mở cửa, do vậy chỉ đi loanh quoanh vòng ngoài xem mấy bức tượng, phù điêu… nói về Thế chiến thứ hai. Vẫn còn sớm, thực ra đã gần 7am rồi nhưng có lẽ là sáng CN nên thành phố vẫn còn ngái ngủ. Trời chợt mưa bay bay. Hứng chí lên lại lội ngược ra phố bờ sông tính ăn sáng, uống café ngắm mưa bay trên sông nhưng lội bộ rã cả chân cũng chẳng thấy quán nào mở cửa. Có lẽ tại đêm Thứ Bảy tối qua hoạt động quá khuya nên sáng CN nghỉ ngơi tý chút. Mất cả hứng mà mưa thì càng lúc càng nặng hạt hơn. Đành phải chui vào 1 quán cóc gần đó (nhưng không nằm bên phía bờ sông) ngồi chơi chờ mưa tạnh, cũng kiếm chút café cho nó tỉnh táo, và cũng để thưởng cảm giác “sáng nay Kanchanaburi, café một mình, ngoài kia trời như mùa đông”. Thật, vì mưa bay trên sông buổi sáng trời xám xịt gió hiu hắt lạnh tạo cảm giác rất đông. Nhưng cũng nhanh, cũng như Sài gòn chợt mưa chợt nắng, mưa ngừng. Đi được rồi, giờ về đã đến, cuộc chơi đã tàn. Một chuyến đi chỉ có 2 ngày mà như vậy thì quá “lời” rồi, còn tiếc nuối gì nữa. Lủi thủi ra bến xe, lên xe về Bangkok, chia tay Kanchanaburi trong thầm lặng. Hẹn gặp, hẹn gặp, ngày gần!

Không có nhận xét nào: