Thứ Năm, 17 tháng 7, 2008

Indonesia - Vừa đặt chân đến Medan, cửa ngõ vào Sumatra của Indonesia.

21.22, Medan, Sumatra, Indonesia ngày 17.07.2008

Như thế, cuối cùng mình cũng đã đặt chân lên quốc đảo lớn nhất thế giới với 17.058 đảo - Indonnesia. Không quan trọng bằng cụm đảo Java về mặt kinh tế với thủ đô Jakarta, cụm đảo Bali với bãi biển Bali nổi tiếng nhưng Sumatra cũng là 1 cụm đảo rất quan trọng về nhiếu mặt đối với Indo, về ý nghĩa lịch sử, về thế mạnh kinh tế, về khu bảo tồn người vượn orang-butan, về những nét văn hóa của người Batak, Aceh...

Thế nhưng mọi việc không chỉ đơn giản là lơn tơn đi, tận hưởng, nghỉ ngơi... và quay về...

Bắt đầu nhé!

Trước tiên là việc đêm qua mất ngủ. Bình thường cái ĐT vừa là đồng hồ vừa là báo thức. Đêm hôm qua không có nó, chưa kịp mua ĐT mới, ngủ cứ chập chờn không biết mấy giờ vì sáng cần phải đi sớm ra bến tàu để đi Medan. Cứ thế, chập chờn cả đêm, trong nỗi "ân hận", sự "nhớ thương" và cả việc tự trách bản thân mình quá vô ý... đến lúc ngủ được thì đã gần sáng! Chút xíu nữa là bị trễ!!!!

Lơn tơn vác balo ra bến phà. Cân nhắc rất kỹ về việc có nên mua vé khứ hồi Langkawi-Medan-Langkawi hay không. Chắc chắn là mình không quay lại đường này rồi, nhưng nếu không có vé ra khỏi Indonesia để "trình" cho hải quan Indonesia thì sẽ a/ đuổi về lại Indonesia; b/ mua vé từ Indonesia - Malaysia rồi mới được vào. và chuyện này, tụi Tây phản đối rất nhiều nhưng cũng đành chịu, phải mua 1 vé rồi bỏ luôn. Mình kiên quyết chơi lựa đạn, không mua vé khứ hồi, tuy rẻ hơn nhiều (1 chiều 150R, khứ hồi 220R, 100$US # 320R). Quả nhiên là sau đó có chuyện, nhưng việc đó kể sau.

Chuyến tàu thật sự kinh khủng. 8.30 phải bắt đầu xếp hàng làm thủ tục. Chạy từ 10am đến 4.30pm mới tới. Không quan trọng về thời gian mà vì biển động, đang mùa gió mùa. Hầu như tất cả mọi người nam phụ lão ấu đều ói tè le. Mình cũng sắp bị đến nơi thì chợt nhớ có mấy viên thuốc mua đợt đi Philippines nhưng không hề dùng tới 1 viên. Vậy mà kỳ này đành phải lôi ra uống. May mà cũng OK. Nói chung là "anh dũng kiên cường" đến phút cuối. Nói nào ngay, bình thường tàu xốc kiểu này cũng chẳng sao nhưng vì mình phải đọc sách tìm hiểu thông tin về Indonesia, trong lúc tàu đang lắc nên rất dễ bị say sóng.

Nói vậy từ sáng đến hơn 4pm tàu lắc, không ăn uống, ngồi nằm vật vã... lúc đến tàu đến cảng Belawan người cũng xật xừ. Lót tót lên bờ làm thủ tục. Biết ngay là nó hỏi vé khứ hồi. Mình nói không có, không mua vì không định về đường này. Thế là nó kêu vào phòng riêng, giao cho 1 đồng chí khác làm việc. Anh chàng tre trẻ này cũng hỏi y chang, mình cũng giải thích... nó nói thêm sao không mua vé qua mạng... mình cũng nói tới nói lui đủ thứ. Cuối cùng a/ thấy mình cũng "nice" (!), b/ thấy pass-port của mình nhiều con dấu, biết rằng mình chẳng dự định trốn lại Indonesia; c/ biết dân Việt Nam còn nghèo... thế là nó đóng dấu cộp cộp và cho mình đi. Ha Ha, cuối cùng, tiết kiệm được 1 tý tiền còm!!! Mấy bạn đi sau rút kinh nghiệm nhé. Vụ vé khứ hồi này mới được áp dụng gần đây, và ở các cửa khẩu Tháiland, Malaysia... đều có thông báo, nhưng họ làm nhẹ, còn ở Indonesia làm rất căng. Mà căng nhất các bạn biết là ở đâu không, Việt Nam. Hôm trước mình đi từ Lào về, thấy hải quan hạch sách mấy em tây Balo vụ này mà thấy tội luôn. Lan man rồi, quay về Medan nhé.

Belawan là cảng rất lớn, Medan là thành phố lớn thứ 3 của đất nước 150 triệu dân này. Từ Belawan về Medan 26km nhưng đi mất hơn 1h vì kẹt xe container chạy ra vào cảng tấp nập. Mình leo lên xe bus ngồi, phải kiên định và dứt khoát lắm mới thoát khỏi các cò mồi - y hệt ở bến xe Miền Tây, Miền Đông VN.

Thành phố cũ kỹ, tuy có những shopping mall và KS lớn. Cuộc sống người dân cũng có vẻ cơ cực tuy lượng xe hơi trên đường phố hơn hẳn SG. Cũng may là trên xe, mìng ngồi gần 1 chị, giúp ỡ nhiệt tình, thông báo cho tài xế nơi mình muốn đên. Và sau khi chị đó xuống xe thì có anh làm trong ngành du lịch ngồi và hỏi chuyện, cung cấp 1 số thông tin. Tình hình "giao lưu văn hóa" ở đây sẽ rất khó khăn, rất ít người nói tiếng Anh. Sắp tới chẳng biết sẽ xoay xở thế nào?

Về đến KS, quăng balo vào phòng là phải đi kiếm chỗ đổi tiền và mua ĐT. Kiếm hoài chẳng được, được 1 chỗ thì nó bắt đầu lừa đảo. Lúc đầu nói tỷ giá này. Khi mình đưa tiền ra nó nói serie này tỷ giá thấp hơn. Bực mình quá mình bỏ đi thẳng. May mà đến shopping-mall có mấy quầy ATM mình rút tiền, khỏe.

Tip cho bạn: Người Indonesia có 1 đặc tính, họ không dám nói không biết và do vậy luôn chỉ bậy khi hỏi thăm đường hoặc thứ gì đó. Vào shopping-mall mình hỏi 1 cô ở tầng trệ, chỉ lên lầu 1. Lên lầu 1, hỏi tiếp, chỉ lên lầu 2. Tới đây nữa là lên trời. Hơi bực mình mình đi thật kỹ hết tầng 2 không thấy. Hỏi thăm, lại được chỉ xuống tầng 1. Đi kỹ hết 1 vòng tầng 1 không thấy, hỏi nữa thì được chỉ rõ ràng là xuống tầng trệt xong ra ngoài... Chỉ có lần này là OK. Chuyện chỉ có bấy nhiêu đó vừa làm mình bực mình vừa tốn thời gian.

Mua ĐT cũng vậy, hỏi thăm tùm lum... cuối cùng cũng mua cái ĐT, brand-new nhưng ở VN chắc khoảng 200.000 vì nó thuộc đời nào đâu không biết mà rất ít chức năng. Thôi kệ, có để nhắn tin là được rồi. Số nó đây (+6281265403852), nếu bạn nào gọi bằng ĐT bàn thì bấm (006281265403852), nhưng bạn nào nhắn tin cho mình làm ơn lưu lại họ tên vì mình mất sạch số rồi. Thanks nhé!

Xong hết 2 vụ này mình mệt lả người, vì cả ngày trên tàu không ăn uống, cả buổi chiều lang thang nắng nóng... Kiếm chỗ ngồi ăn tạm rồi lại lơn tơn đi về. Ngang qua 1 cái shop "tiện lợi" ghé vào, thăm mấy em "bia bọt" ở Indonesia Hồi giáo như thế nào. Không hay bằng ở Malaysia (về chủng loại và giá cả), thua xa Thailand (về chất lượng và giá cả). Điều rất hay, tuy có hơi phạm húy, là lúc chiều tối xách bia ra công viên (trên đường về GH) ngồi thì bên kia đường là thánh đường Hồi giáo Mesjid Raya, lớn nhất Medan, đang giờ tụng niệm... mình ngồi bên này uống bia. Không sao, tâm mình lành là được rồi.

Lần quần vậy và hết 1 ngày. Buổi tối sau khi tắm rửa xong chỉ biết vào nét vì trong guide-book cũng như có kiểm tra thông tin với dân địa phương là buổi tối chẳng có chỗ nào đi chơi. Mà net cũng đến giờ đóng cửa rồi 10pm. Làm gì nữa đây???

Mai dự định sẽ đi Bukit Lawang, khu bảo tồn của loài vượn người orang-butan. Chắc cũng không dễ vì phải trekking, hiking trong rừng núi... nhưng thôi cứ cố, sẽ quen từ từ!

Không có nhận xét nào: